Chương 1101: Làm Càn
Chương 1101: Làm CànChương 1101: Làm Càn
Dạ Kinh Đường lắc đầu, cũng không nói nhiều vê chuyện này, ngược lại hỏi:
"Luận bàn ở Long Ngâm Lâu thế nào? Tĩnh Vương thắng không?"
"Ngươi cũng đập nát đường phố, hai người bọn họ còn đánh cờ thế nào? Những ngày này đoán chừng cũng không ai chú ý đến chuyện đó, tạm thời tính là hoà đi. Hoa tiểu thư hôm nay còn chạy theo tới đây, nhưng không tiện tiến vào, đến đêm đi rồi..."
Dạ Kinh Đường biết Hoa Thanh Chỉ chỉ là học sinh bình thường, không liên quan đến chuyện ám sát của triều đình Bắc Lương, nhìn thấy chuyện sảy ra hôm nay, đoán chừng còn đang lo lắng cho an nguy của hắn.
Dạ Kinh Đường nghĩ nghĩ, lại hỏi: 'Mấy người Lý Tự có phản ứng gì?"
Phạm Thanh Hòa ngồi ở bên cạnh xem mạch, nghe thấy lời này thì hơi nhún vai:
"Còn có thể là phản ứng gì? Lý Tự tức giận, khiển trách giang hồ Bắc Lương vô pháp vô thiên, biểu đạt áy náy với Nữ Đế, còn nói muốn gửi thư cho Bắc Lương đế, nghiêm trị Hoa Linh và những tên tặc tử có liên quan. Buổi chiều thậm chí còn tự mình dẫn đội tới muốn thăm ngươi, bị cản ngoài cửa cũng không tức giận, còn đưa rất nhiều thuốc bổ..."
Dạ Kinh Đường biết sẽ như thế.
Hai nước âm thầm giao phong, không có khả năng bày lên mặt bàn, Lương đế thật vất vả mới lung lạc được đỉnh tiêm cao thủ, chỉ một đợt đã mất sạch, cũng chỉ có thể cắn răng nuốt vào trong bụng, coi như không sảy ra chuyện gì. Đại Ngụy còn đang nghỉ ngơi lấy lại sức, bây giờ không thể lật bàn, diệt nhiều kiêu hùng Bắc Lương như vậy, chỉ tổn thất mấy tòa nhà và mấy chiếc thuyền, xem như lãi chút máu, đương nhiên cũng sẽ không bày lên mặt bàn bày, việc này coi như dừng ở đây rồi.
Dạ Kinh Đường tựa ở trên gối đầu hàn huyên một lát, khí lực thân thể dần dần khôi phục, lập tức chống giường ngồi xuống, tựa vào đầu giường, nhìn ra ngoài cửa sổ:
"Đã quá nửa đêm, các ngươi cũng nghỉ ngơi đi, ta cũng không sao, không cần chăm sóc."
Phạm Thanh Hòa không quá yên tâm, muốn cho yêu nữ đi nghỉ trước, nhưng lời đến khóe miệng lại có chút do dự - Dạ Kinh Đường vừa rồi còn sờ nàng nếu yêu nữ đi mất, cô nam quả nữ chung một phòng, không phải Dạ Kinh Đường sẽ còn ôm nàng ngủ...
Vì không quấy rây Dạ Kinh Đường dưỡng thương, Tam Nương và Tú Hà đều chuyển đến nơi khác ngủ, kêu trời trời không biết...
Khi Phạm Thanh Hòa đang do dự, Tuyền Cơ chân nhân ngồi ở bên cạnh nói:
"Thanh Hòa, ngươi đi nghỉ trước đi, ta không ngủ, ở đây gác đêm, cùng hắn bàn việc công."
Phạm Thanh Hòa như trút được gánh nặng, đứng dậy đi ra ngoài:
"Vậy được, có chuyện gì tùy thời gọi ta."
Rèm châu bị đẩy ra rồi buông xuống, tiếp theo tiếng mở cửa vang lên, trong phòng lập tức yên tĩnh lại...
Hô hô -
Âm thanh gió tuyết vọng bên ngoài cửa sổ, trong phòng ngủ ấm áp đặc biệt yên tĩnh.
Tuyền Cơ chân nhân mặc váy trắng, tóc dài đen như mực dùng ngân trâm búi ra sau đầu, trên bờ vai khoác áo choàng màu son của Tam Nương, lộ ra cánh tay trái trắng như nhuyễn ngọc, gương mặt vốn mang theo ba phần yêu khí, lúc này ngược lại là có chút trang trọng, như là cao nhân đắc đạo, nhìn theo hướng Phạm Thanh Hòa rời đi.
Dạ Kinh Đường mới rồi không quá mức lo lắng, lúc này phạm cô nương đi rồi, đáy mắt mới hiện ra sự đau lòng, kéo nàng ngồi xuống bên giường, xốc áo choàng lên xem xét:
"Ngươi bị thương như thế nào?"
Dưới áo choàng chính là váy trắng đã cởi một nửa, bên phải thì hoàn hảo, nhưng vai trái hoàn toàn lộ ra bị quấn lấy băng vải, có thể nhìn thấy hình dáng yếm trắng đeo trên cổ...
Tuyền Cơ chân nhân quay đầu, đè áo choàng lại:
"Làm càn, có ai thăm hỏi trưởng bối lại trực tiếp vén áo váy?"
"AlZZ - "
Dạ Kinh Đường bị chém cho máu me khắp người cũng không coi là chuyện gì, nhưng trên thân nàng dâu nhiều thêm một vết cắt là đâm một đao vào tim hắn, thật đau.
Hắn cũng không để ý giọng nói bất mãn của Thủy nhi, cánh tay xuyên qua đầu gối, ôm nàng đến trước mặt, đưa tay vén áo choàng quan sát tỉ mỉ.
Tuyền Cơ chân nhân thấy bộ dáng thận trọng của Dạ Kinh Đường, cuối cùng vẫn cởi áo choàng ra, lộ ra đầu vai trắng tuyết:
"Vài vết cắt thôi, ta đã luyện qua Dục Hỏa Đồ, bây giờ cũng sắp tốt rồi, Thanh Hòa không yên lòng, nhất định phải băng bó."
Nói rồi Tuyên Cơ chân nhân còn dùng tay ấn lên bờ vai.
Dạ Kinh Đường vội vàng nắm lấy cổ tay nàng: "Dục Hỏa Đồ lại không trị đau, vẫn là chớ lộn xộn, đến đây, ngươi nằm nghỉ ngơi một chút."
?
Đôi mắt Tuyền Cơ chân nhân nhắm lại, cảm giác được Dạ Kinh Đường rắp tâm không tốt, nhưng nhìn biểu tình lại không giống nên theo lời tựa lên gối đầu, hỏi:
"Vậy chúng ta cùng ngủ, chút nữa chỉ ôm một chút?"
Bản thân Dạ Kinh Đường mang thương ra trận không cau mày, nhưng đâu dám để cô nương chịu đựng như vậy, thành thành thật thật ngồi xuống ghế:
"Cho dù ta háo sắc cũng có tiêu chuẩn, sao có thể không để ý thân thể ngươi. Ngươi ngủ một lát đi, ta ngủ một ngày rồi, bây giờ tinh thần rất tốt, ngồi điều trị một lát."