Chương 1103: Ngươi
Chương 1103: NgươiChương 1103: Ngươi
Xiêm y Tuyền Cơ chân nhân xộc xệch tựa ở đầu giường, rượu mạnh vào trong bụng, ánh mắt đã say lờ đờ mê ly, nhìn thấy Dạ Kinh Đường uống rượu một mình, nhẹ nhàng liếm môi đỏ một cái:
"Cho ta uống một ngụm."
"Không được, ngươi vừa uống nhiều như vậy."
"Vi sư để ngươi đút cho, thế nào cũng được phải không, hừ hừ?"
" 2"
Dạ Kinh Đường chớp mắt, lại nhìn bầu rượu, suy nghĩ một chút:
"Chỉ một ngụm, không thể nhiều hơn."
Tuyền Cơ chân nhân mặt mày cong cong, ngoắc ngón tay.
Dạ Kinh Đường uống vào mấy ngụm rượu, toàn thân cũng ấm áp dễ chịu, rất có cảm giác "No bụng ấm người lại muốn làm gì kia", hắn câm hồ lô rượu lên nhấp một ngụm, ngồi ở bên giường, nhếch cằm lên.
Nhưng thấy vai Thủy nhi bị thương, lại đổi thành chủ động tiến tới.
Ba-
Đôi mắt Tuyền Cơ chân nhân say lờ đờ mông lung, nhưng đáy mắt vẫn mang theo một chút bất cần đời, khi đôi môi gắn bó, còn dùng đầu lưỡi gảy nhẹ.
?
Dạ Kinh Đường sững sờ, không nghĩ tới Thủy Thủy thông minh như vậy, hôm qua thử một lần đã biết chủ động đáp lại .
Phải biết đến bây giờ Ngưng nhi vẫn chết không mở miệng, phải dỗ dành rất lâu...
Tay Dạ Kinh Đường muốn theo động tác đi lên, nhưng sợ đụng phải vết thương nên đổi thành ôm lưng nàng, chăm chú đáp lại.
Ánh nến trong phòng yếu ớt, tiếng vang thân mật cũng không biết kéo dài bao lâu, hai tiếng hít thở cũng dần dần trở nên dồn dập.
Dạ Kinh Đường bị Dạ Đầu Bạc làm cho có chút hừng hực, phát hiện tình huống không đúng lắm, lập tức lui người ra.
Nhưng thân thể khẽ động lại phát hiện sau lưng nhiều thêm đôi cánh tay, mười ngón đan xen ôm hắn.
"2 Ị"
Động tác của Dạ Kinh Đường dừng lại, tách ra một chút, nhìn vê phía gương mặt say khướt ửng đỏ trước mặt, ôn nhu nói:
"Lục tiên tử?"
Tuyền Cơ chân nhân mở đôi mắt ra, nhìn chính nhân quân tử gần trong gang tấc, tựa say lại tựa không say, nói:
"Làm sao?"
"Ừm... có phải ngươi uống say hay không?"
"Có một chút."
"Vậy... bây giờ đầu óc ta có chút không tỉnh táo, ngươi bị thương, chúng như vậy, ta sợ chút nữa không cẩn thận..."
Tuyên Cơ chân nhân nhắm mắt, chậm rãi trượt nằm xuống gối đầu:
"Không tỉnh táo thì nằm xuống nghỉ ngơi một hồi, đừng lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn là tốt rồi."
'Ách..."
Đã như vậy, ta có thể không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn?
Dạ Kinh Đường bị ôm eo, biến thành tư thế chống đẩy, chống hai bên gối đầu, trước mặt chính là dung nhan tuyệt sắc, hắn có chút gánh không được, lên tiếng lần nữa:
"Lục tiên tử? Thủy nhí?"
"Ừm..."
"Có phải ngươi giả say hay không? Đầu đã là người trưởng thành, làm việc phải gánh chịu hậu quả, sáng mai ngươi đừng đánh ta, nói ta say rượu làm loạn..."
"Ưm..." "
Tuyền Cơ chân nhân nhắm mắt, tựa như chếnh choáng, đã là nửa mê nửa tỉnh, không trả lời.
Dạ Kinh Đường chờ giây lát, bốn bề vắng lặng, trước mặt lại là Thủy Thủy không hề phòng bị, nếu như hắn không nghĩ gì sợ là không bằng cầm thú, nhưng vai Thủy nhi quả thực bị thương...
Dạ Kinh Đường chống đẩy một lát, điểm tựa sắp từ tứ chi thành ngũ chi, thấy Thủy nhi không buông tay, nghĩ một chút lại lặng lẽ cúi đầu, tiến đến bên môi.
"Ưm....
Tuyền Cơ chân nhân siết chặt hai tay, còn giống như lần trong Ô Sơn khẽ nâng chân câu lên bắp chân Dạ Kinh Đường, rất là chủ động.
Mợ nó...
Dạ Kinh Đường ngậm môi đỏ, vốn là định hôn mấy cái rồi chặt đứt tạp niệm đứng dậy, kết quả lập tức biến thành đứng dậy!
Ánh mắt hắn chuyển động, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng hắn đã đánh giá cao định lực của mình, chần chờ một lát, vẫn dùng một tay chống đỡ, nhẹ nhàng cởi dây buộc váy.
Loạt xoạt -
Váy trắng tản ra, cái yếm màu trắng đoan trang thục nhã lập tức hiện ra dưới ánh đèn.
Cái yếm là kiểu dáng mới mua ở chỗ Phạm Cửu Nương, sa mỏng nửa xuyên thấu nhưng nhìn cũng không mị hoặc, thêu trăng tròn và hoa mai, bên cạnh còn thêu thêm một dòng chữ nhỏ:
Một khúc tì bà, muôn vàn thấp thỏm, vạn điều lo lắng, không bằng trở về núi xanh trong mộng.
Mười năm mưa gió, mấy lần chìm nổi, tìm kiếm bốn phương, chỉ vì sông băng nhập động phòng.
"¬ 2"
Dạ Kinh Đường nhìn thấy dòng chữ nhỏ này, trong nháy mắt hiểu rõ dụng tâm lương khổ của Lục tiên tử.
Hắn lại giương mắt nhìn Thủy nhi say khướt một chút, đáy mắt mang theo ý cười, trong lòng lại không bận tâm, vòng tay lên gáy, chậm rải cởi dây.
Loạt xoạt -
Chữ thêu trên vải bị thu hồi, ở giữa màn cũng sáng rỡ thêm mấy phần.
Trong mắt Dạ Kinh Đường có hai chiếc bát ngọc úp ngược, cúi đầu nhìn lại, có thể thấy được nàng mặc vẫn là nơ bướm màu trắng, vô cùng sạch sẽ giống như người ngọc.
Dạ Kinh Đường kéo nơ bướm ra, rõ ràng phát hiện thân thể nàng hơi căng thẳng, hắn cúi đầu quan sát tỉ mỉ, sau đó năm nghiêng ở bên cạnh, hôn lên khóe môi Thủy nhi, tay phải lướt qua da thịt tinh tế tỉ mỉ...
"Ưm l `
Tuyền Cơ chân nhân nửa híp mắt, trên gương mặt ửng đỏ, cũng không biết là vô tình hay là cố ý, tay thuận theo bả vai chuyển đến ngực Dạ Kinh Đường, nhìn giống như là muốn sờ, kết quả ...
'Ách..."
Dạ Kinh Đường kêu lên một tiếng đau đớn, hơi ngẩng đầu, nhưng quả thực là không dám làm ra động tác quá lớn, cố nín lại.
Ngón tay Tuyền Cơ chân nhân hơi câu, không đụng loạn, nhắm mắt như là băng sơn tiên tử say ngã.
Nhưng vẫn có thể cảm giác được nam nhân bên người muốn hôn từ đầu đến chân nên như có như không uốn éo tránh né mấy lần, đáng tiếc không có tránh thoát.
Mặc dù Dạ Kinh Đường bị thương, nhưng vẫn rất nhẹ nhàng cẩn thận, không biết mỏi mệt mà an ủi hồi lâu, đến khi Thủy nhi biến thành hà thần nương nương, mới cúi đầu nhìn về phía gương mặt nàng, ôn nhu nói: 'Băng Hà?”
Lục Băng Hà kỳ thật càng thích cái tên Thủy Tiên, Băng Hà nghe quá lạnh, nhưng lúc này cũng không có tâm tư nghĩ những thứ này, đôi mắt hơi mở ra, nhìn công tử tuấn mỹ cũng đang có gương mặt phiếm hồng trước mắt:
"Ừm... ah -! Ngươi... Dạ Kinh Đường..."
Tuyền Cơ chân nhân cũng không biết làm sao, trong nháy mắt đã mất đi sự phong khinh vân đạm ngày xưa, nói năng lộn xộn không ra lời, lại nhắm mắt gắt gao ôm cổ Dạ Kinh Đường, hô hấp cũng ngưng lại. Dạ Kinh Đường cũng không quá gấp gáp, tiến hành theo chất lượng, vuốt lưng nàng an ủi, đồng thời nâng vai trái để tránh động vào vết thương.
Mặc dù rất cẩn thận, nhưng trên chăn vẫn nhiêu mấy bông mai đỏ.
Ngoài cửa sổ là gió tuyết rả rích, trong phòng lại ấm áp như xuân.
Đèn bày ở cửa sổ không biết bị thứ gì làm tắt mất, màn màu xanh cũng hạ xuống, yên lặng qua đi, lại từ từ tạo nên quy luật vận động động lòng người...