Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 1104 - Chương 1104: Dạ Kinh Đường, Là Ngươi Sao?!

Chương 1104: Dạ Kinh Đường, là ngươi sao?! Chương 1104: Dạ Kinh Đường, là ngươi sao?!Chương 1104: Dạ Kinh Đường, là ngươi sao?!

Đêm dài vắng vẻ, ngoại trừ tiếng gió tuyết bên ngoài cửa sổ, khó có thể nghe thấy bất kỳ tiếng ôn nào khác.

Trong phòng ngủ của Trúc viện, đèn nến đã tắt từ lâu, nhưng màn cửa vẫn được mở.

Bùi Tương Quân mặc áo nằm ngủ, nhưng không hề có chút buồn ngủ, đôi mắt nhìn thẳng vào tờ giấy bên cửa sổ có ánh sáng yếu ớt chiếu vào, đáy mắt đầy lo lắng.

Kinh Đường đánh bại kẻ thù mạnh của Bắc Lương, uy danh chấn động thành Vân An, đối với người khác, là trào lưu hào hứng, tự hào, nhưng làm đối với người đầu ấp tay gối là Bùi Tương Quân khi nhìn thấy Kinh Đường sau khi giao chiến toàn thân đầy thương tích, làm sao có thể phấn khích lên được, lo lắng còn chưa nói, thậm chí còn sinh ra cảm giác 'hối hận đã vì đã khuyên phu quân làm phong hầu.

Nếu Ngưng Nhi trở về, e rằng phải phạt nàng ấy ba tháng không được đến Mai viện...

Điểm quan trọng là nàng không chăm sóc tốt cho Kinh Đường, thật sự đúng là không dám cãi lại...

Trằn trọc suốt một đêm dài, trời cũng sắp sáng rồi, nhưng không hề có chút buồn ngủ.

Phạm cô nương đã nói không nên luôn luôn ra vào tránh làm phiền đến Dạ Kinh Đường nghỉ ngơi, Bùi Tương Quân cố gắng chịu đựng suốt nửa đêm, nhìn thấy sắc trời sắp tới buổi sáng sớm, cảm thấy Dạ Kinh Đường hẳn là đã tỉnh rồi, do dự một lát vẫn ngồi dậy.

Có tiếng sột soạt -

Kẹt kẹt - -

Cửa phòng mở ra rồi lại đóng lại.

Bùi Tương Quân mặc áo choàng đứng trước cửa, gió tuyết thổi vào mặt nàng, không khỏi co rúm cổ, nhìn trái nhìn phải, mọi người trong nhà đều đi nghỉ ngơi hết rồi, tối om om, từ phòng bên cạnh vẫn có thể nghe thấy tiếng thở nhẹ của Tú Hà.

Bùi Tương Quân nắm chặt áo choàng, đi dọc theo lối đi chéo qua gió tuyết, trước tiên rời khỏi Trúc viện, sau đó đi dọc theo hành lang vòng qua các tảng đá kỳ lạ, đến trước cửa Mai viện, nhìn vào - phòng ngủ chính đã tắt đèn, nhưng bên trong dường như vẫn đang có tiếng động...

?2

Bùi Tương Quân thức suốt nửa đêm, ban đầu còn hơi mơ màng, phát hiện ra cảnh này tức thì đầu óc như bừng tỉnh, đáy mắt hiện ra ba phân nghi ngờ: Phạm cô nương không phải đang ở trên giường sao?

Tiếng kêu này, thật sự đã lên giường rồi sao?!!

Bùi Tương Quân trong mắt toàn hiện lên những cảnh tượng kỳ quái, nhưng nghĩ kỹ lại vẫn thấy hợp lý - Phạm cô nương thân là nữ vương của Đông Minh Bộ, đi hàng ngàn dặm đến thành Vân An, lại ở trong phủ, còn đầu tư vào sản nghiệp có vẻ như không có ý định rời đi trong vài năm tới, điều này không tránh khỏi có phải được rước vào cửa hay không. Trong phủ thật sự là thiếu một người biết y thuật giống như đại phu, nếu chịu gả vào thì là điều tốt.

Nhưng có ý này thì nên nói thẳng ra, không cho ta vào phòng này để hỏi thăm, tự mình lén lút ở trong phòng chính để ở bên Dạ Kinh Đường, đây là muốn làm loạn không thành?

Bùi Tương Quân cắn nhẹ môi dưới, đang suy nghĩ một cách âm trầm, lại nghe được tiếng kêu ngắt quãng từ trong phòng truyền ra: "Ừm... Ừ ừ ừ... Chờ một chút..."

Phịch uỳnh - -

Một tia sét xoẹt ngang qua não!

Bùi Tương Quân đã sống chung với Phạm Thanh Hoà vài tháng, rõ ràng có thể phân biệt được giọng nói của nàng. Phạm Thanh Hoà nói chuyện rất sạch sẽ và mạnh mẽ, mang ba phần khí chất; trong khi giọng trong phòng lại có vẻ muốn mê hoặc và quyến rũ, còn mang ba phần tiên nữ thanh nhã...

Đây không phải là Lục đạo trưởng sao?

Nghe có vẻ còn đang say mèm...

Bùi Tương Quân trợn mắt, cả người đều ngẩn ra.

Dạ Kinh Đường làm sao có thể...

Không đúng, Tuyền Cơ chân nhân cùng Dạ Kinh Đường không liên quan gì đến nhau, dù sao nàng cùng Dạ Kinh Đường so cả về gia thế cũng gọi là môn đăng hộ đối, có vẻ như không hẳn là không thể...

Nếu Tĩnh Vương biết...

Điều đó không khác gì Ngưng Nhi và Vân Ly, da mặt dày một chút, đồ đệ đều có thể làm được...

Bùi Tương Quân không biết mình đang suy nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy trong phủ đang rất hỗn loạn, nhẹ nhàng lắc đầu, quay người rời đi.

Nhưng mới đi được hai bước, Bùi Tương Quân liền nghe thấy tiếng mở cửa, sau đó một bóng người nhảy từ trên tường xuống trước mặt, đưa tay ôm lấy vai nàng: "Tam Nương?"

Giương mắt lên nhìn, Dạ Kinh Đường đang mặc chiếc quần trong đứng giữa gió tuyết, trán vẫn còn đọng mồ hôi, ngực đầy vết bâm tím, đang nhìn nàng với ánh mắt lo lắng.

Bùi Tương Quân giật giật mắt, ban đầu muốn làm ra vẻ không vui, nhưng khi thấy tình cảnh này của Dạ Kinh Đường, vẫn không nỡ lòng, vội vàng lấy áo choàng ra, khoác lên người Dạ Kinh Đường: "Ngươi ra ngoài làm gì? Ngươi... ngươi quay lại đi."

Dạ Kinh Đường bị thương nhẹ nên không tập trung sự chú ý, Thủy Nhi như say như tỉnh nhắc nhở, ngươi mới phát hiện Tam Nương vừa đến thăm, đáy mắt đầy sự xấu hổ, giơ tay ôm lấy: "Ta mới tỉnh vào giữa đêm, thấy Tam Nương đã ngủ nên không làm phiền... Ừm... Vừa rồi uống một chút rượu, Lục Tiên Tử cũng say rượu, không cẩn thận đã..."

Bùi Tương Quân bị ôm chặt, cảm thấy có cái gì đó đang chọc vào nàng, khuôn mặt cũng đỏ lên: "Ngươi đang giải thích gì với ta? Đi giải thích với Tĩnh Vương đi... Ài... ngươi mau quay lại đi, mới bị thương nặng lại làm loạn nữa, thật là...

"Ách..."

"Ngươi nghĩ cái gì? Còn muốn ta cùng ngươi vào trong phòng sao? Người ta đang động phòng hoa chúc, ta chen vào như thế này... Chuyện này sẽ nói sau..."

Bùi Tương Quân không có nhiều sức chống cự, có thể là sợ Dạ Kinh Đường sẽ thật sự ôm nàng vào trong đó, liền nhón chân lên hôn lên má, sau đó đẩy vai: "Nhanh về phòng đi, ta đi trước đây."
Bình Luận (0)
Comment