Chương 1114: Sao Ta Có Thể Không Lo Lắng?
Chương 1114: Sao Ta Có Thể Không Lo Lắng?Chương 1114: Sao Ta Có Thể Không Lo Lắng?
Trong nội cung Phúc Thọ, vì Thái Hậu nương nương tự ý đi tới Tĩnh Vương phủ bằng địa đạo từ tối hôm qua, khiến Dương Lan bị Tĩnh Vương dạy dỗ một trận, hôm nay coi như là phải canh giữ chặt chẽ, trực tiếp đứng ở lối vào địa đạo để tránh cho Thái Hậu nương không để mắt đến lại biến mất như hôm trước.
Dù Thái Hậu nương nương rất lo lắng vê sự an nguy của hộ vệ, nhưng mối quan hệ giữa hai người cuối cùng vẫn chưa được xác định rõ ràng, nếu quá quan tâm sẽ dẫn đến nghi ngờ, vì vậy sau khi trở về vào đêm hôm qua đã ở yên trong tẩm điện nghỉ ngơi, để Hồng Ngọc đi nghe ngóng tin tức ở ngoài thành.
Một ngày trôi qua mà không có tin tức chính xác từ bên ngoài, Thái Hậu nương nương tự nhiên cảm thấy lo lắng, đứng dưới gốc cây bạch dương, phía trước đối diện là đàn thờ cây có cắm ba nén hương, hai tay chắp lại câu nguyện theo điển tịch của Đạo gia, có lẽ là đang cầu xin lão thân cây phù hộ cho Dạ Kinh Đường bình an.
Hồng Ngọc cùng Thái Hậu nương nương lớn lên cùng nhau, khi ở Giang Châu là một nha hoàn thư đồng, rất hiểu Thái Hậu nương nương đang nghĩ gì, thực ra sau khi trở về từ Tây Bắc, đã phát hiện Thái Hậu nương nương không giống như trước đây, có vẻ như trong lòng đã có một người nam nhân nào đó rồi, mà người nam nhân này rất dễ đoán...
Việc này chính là đại nghịch bất đạo, Hồng Ngọc làm một cung nữ thiếp thân, theo lý thuyết nên khuyên Thái Hậu nương nương quay lại con đường đúng đắn, không nên bị mê hoặc mà làm điều dại dột.
Nhưng dân gian thường có câu một người đắc đạo, gà chó cũng lên trời.
Thái Hậu nương nương vào cung thì nàng cũng vào cung, nếu Thái Hậu nương một ngày nào đó có ý nghĩ tái giá, nàng cũng phải theo lý mà đi theo tái giá, khi đó Thái Hậu nương nương không thể nào bỏ rơi nàng phải không?
Vì vậy, dù Hồng Ngọc đã nhìn ra mọi việc, nhưng nàng vẫn vờ như không biết gì, đứng bên cạnh người, hai tay chắp lại cầu phúc cho Thái Hậu nương nương.
Sau khi hai người một chủ một tớ không biết đã cầu nguyện trong bao lâu, có tiếng vỗ cánh từ ngoài điện truyền vào, sau đó là một con chim lớn đáp xuống xích đu trên cây bạch dương mà bắt đầu lắc lư không vui.
Kẽo kẹt kẽo kẹt...
Khi Thái Hậu nương nương nhìn thấy Chim Chim, tự nhiên ánh mắt đã sáng lên, từ túi lấy ra một miếng thịt nhỏ
"Ái phi, Dạ Kinh Đường đã tỉnh chưa?"
"Chít chít..."
Khi Chim Chim nhìn thấy miếng thịt nhỏ, nó rất hiếm khi không nhận đồ, nhưng lần này nó đã phản ứng lại mà mở cánh ra, chỉ vào bụng có chỗ lông mềm mại của nó, dường như vẫn còn giận vì việc Bạch Đầu Long chê nó béo. Thái Hậu nương nương không hiểu ý của Chim Chim, đang bối rối thì nghe tiếng từ ngoài điện truyền đến: "Ta là Dạ Kinh Đường, tham kiến Thái Hậu nương nương."
Thái Hậu nương nương tưởng rằng Dạ Kinh Đường hiện tại đang nằm dưỡng thương trên giường, thực sự không ngờ hắn ta có thể chạy đến đây, vội vàng quay lại, thấy Dạ Kinh Đường mặc áo đen đứng đúng ở giữa cửa, trông vẫn giống như ngày thường, trái tim bỗng nhiên nhẹ nhõm.
Thái Hậu nương nương muốn chạy nhanh qua đó, nhưng sau vài bước lại cảm thấy không hợp với quy củ, vì vậy nàng chắp hai tay ra sau eo, biến thành bộ dạng không nhanh không chậm của một mẫu nghi thiên hạ, đi đến chính điện: "Kinh Đường, sao ngươi lại vào cung? Chỉ cần gửi tin bình an là được. Hồng Ngọc, ngươi đi chuẩn bị chút bữa tối."
Hồng Ngọc đã đoán được ý định của Thái Hậu nương nương sẽ đuổi khéo nàng ấy đi nên ngay lập tức vờ như không biết gì, sau khi cúi người hành lễ, liên nhanh chóng lui khỏi điện chính.
Dạ Kinh Đường cung kính lễ phép, cho đến khi trong phòng không còn cung nữ nào, mới đứng thẳng người mà xoa xoa lưng: "..."
"Hả?"
Thái Hậu nương nương lập tức thay đổi khuôn mặt thanh tú uy nghiêm, vội vàng tiến lại gần, đỡ lấy cánh tay của Dạ Kinh Đường: "Ngươi có sao không? Có muốn truyền thái y không?"
"Không cần thiết, chỉ là cơ thể hơi yếu, đi xa như vậy nên có chút mệt mỏi."
Dạ Kinh Đường được Thái Hậu nương nương giúp đỡ người, đi tới chiếc ghế trà cách đó không xa: "Nghe nói Thái Hậu nương nương đêm qua đã chạy tới phủ Tĩnh Vương để hỏi thăm tình hình của ta, ta sợ Thái Hậu lo lắng khi không thấy người, nên đã vội vàng tới đây."
Thái Hậu nương nương giúp Dạ Kinh Đường tựa vào ghế, ngồi xuống bên cạnh rót trà: "Ngươi đã đánh sập cổng thành, ngất xỉu ngay tại chỗ, làm sao ta không lo lắng? Giao chiến với Đoạn Thanh Tịch, ta chưa từng thấy ngươi ngất... Ài - - nếu ngươi sinh ra ở Giang Châu thì tốt biết mấy, học đàn cờ sách họa, thơ ca nhạc phú, chắc chắn cũng có thể trở thành một tài tử lớn, gặp sự chỉ cần như Ly Nhân nói chuyện là được rồi, cần gì phải đánh đánh giết giết hàng ngày, mạo hiểm như vậy... Đây, uống nước đi."
Trong lúc Thái Hậu nương nương nói chuyện, nàng đưa ly trà lên mà thổi nhẹ vào, sau đó đưa nó đến trước miệng của Dạ Kinh Đường.
Vì trong điện có lò sưởi nên không lạnh, Thái Hậu nương nương trong cung cũng chỉ mặc một chiếc váy màu đỏ sãm mềm mại, tóc đen được buộc phía sau đầu theo kiểu bán thành, trên mặt vẫn có trang điểm đỏ, môi đỏ như ngọc, da trắng như ngà, trông rất xinh đẹp mà uy nghiêm, tự tay rót trà và mang nước, thực sự làm cho người ta có cảm giác không thể nhịn được.