Chương 1115: Chụt Chụt
Chương 1115: Chụt ChụtChương 1115: Chụt Chụt
Dạ Kinh Đường không thể không nhìn thêm vài lần, nhận ly trà từ tay nàng ấy, sau đó ôm Thái Hậu nương nương vào lòng mà hôn lên má nàng: "Ta biết phải tự giữ mình, nếu không đánh lại được là sẽ chạy. Ngất xỉu chỉ là do không muốn cố gắng chống đỡ. Nói chuyện, dù có thể thuyết phục người khác bằng lý lẽ, nhưng quá mệt não, so với việc giữ đao ở cổ người khác nói chuyện đơn giản hơn rất nhiều..."
Khi thấy Hồng Ngọc đi ra khỏi phòng, Dạ Kinh Đường luôn luôn tuân thủ quy tắc bắt đầu trở nên tự do hơn, trong mắt có chút xấu hổ, nhưng vào lúc này cũng không tốt để tức giận, nghĩ lại vẫn là tựa vào lòng hắn ta, kéo bàn tay hơi lạnh của hắn vào lòng để làm ấm lên, nói nhỏ: "Ai nói vậy? Dù ngươi có lý lẽ gì đi nữa, chỉ cần ngươi đã dùng tay, những kẻ sách vở chua ngoa kia sẽ nói ngươi dùng quyền lực để bắt nạt người. Không chiến tranh mà khiến kẻ khác phục tùng mới là giỏi thực sự. Trước kia khi ta ở Giang Châu, ta thường đi dạo trong các cuộc thi đối thơ, xem những tài tử tranh luận bằng miệng, không kém gì những cuộc chiến của võ quán, có rất nhiêu tài tử tức chết ngay tại chỗ..."
Dạ Kinh Đường ngồi bên Thái Hậu nương nương lắng nghe nàng kể chuyện, vì quá dịu dàng và chu đáo, khiến hắn không thể không nảy sinh ra ý định muốn bắt nạt, chỉ cười mỉm đáp: "Thật vậy? Nếu có thời gian, ta chắc chắn sẽ đi xem."
Khi nghe xong điều này, Thái Hậu nương nương chợt nhớ ra điều gì đó, ngẩng mắt nhìn Dạ Kinh Đường
"Đúng rồi, vài ngày trước bản cung nói với Thủy Nhi, muốn trở về Giang Châu thăm người thân, Thủy Nhi nói là sẽ thông báo với Thánh thượng, không biết đã nói chưa... Sau khi vào cung, ta đã mười năm rồi không trở về Giang Châu, phụ thân cùng phụ mẫu đã đến thăm ta hai lần, nhưng cũng không ở lại lâu."
"Ta vốn muốn trở về sớm hơn, để kịp dịp cuối năm, nhưng giờ thì có vẻ như là không thể. Ừm... Nếu có thể trở về vào đầu mùa xuân, ngươi có thể đi cùng ta không? Chỉ cần nói là đi theo bảo vệ ta là được, đến Giang Châu cũng có thể làm quen với các gia đình danh giá ở đó, sẽ có lợi cho ngươi sau này...
Khi nghe điều này, Dạ Kinh Đường trong lòng có chút rung động - Ngưng Nhi cùng Tiết giáo chủ đang ở Giang Châu, không biết khi nào mới trở vê, hắn rất muốn đi xem xét một chút, thuận tiện có thể ghé thăm quê quán của Ngưng Nhi.
Còn có việc của Long Chính Thanh cùng Tiêu Sơn Bảo, nếu có thể sớm điều tra ra, cũng có thể giải quyết một mối lo.
Theo lý, đầu xuân sau mới thích hợp để đi, nhưng Dạ Kinh Đường trong thời gian này không thể vận công, ở nhà hay ngồi trên thuyền thì cũng đều là dưỡng sức, không có sự khác biệt gì.
Mà Thái Hậu nương nương đã mười năm không trở về thăm bên ngoại, muốn trở về để đón giao thừa cùng gia đình, hắn như là phu quân tương lai của nàng ấy, chắc chắn phải thỏa mãn...
Sau khi suy nghĩ một chút, Dạ Kinh Đường nghiêng đầu mà nói: "Ta sẽ đi nói một tiếng. Dù sao trong thời gian này ta cũng phải dưỡng thương. Đồng hành cùng Thái Hậu nương nương ra khỏi cung cũng giúp ta giải tỏa tâm trí."
Khi nghe những lời này, đương nhiên là mắt của Thái Hậu nương nương sáng lên, còn có chút ngại ngùng, miệng lúng túng, nhìn vẻ mặt nàng như muốn hỏi Dạ Kinh Đường có thuận tiện thật không.
Dạ Kinh Đường ôm chặt nàng hơn một chút, cười nói: “Ta cũng không có chính sự gì quan trọng, tuổi còn rất trẻ, những gì ta làm không hơn không kém là đi hành tẩu tứ phương, muốn thấy rõ cái giang hồ này thực sự rộng lớn như thế nào. Ừm... không chỉ đưa Thái Hậu nương nương trở về Giang Châu, sau này chỉ cần có cơ hội, biển cả Thiên Nam, sa mạc phía Tây Bắc hay những cánh đồng cỏ phủ đầy tuyết phía Bắc, những nơi mà Lục Tiên Tử đã kể, ta sẽ đưa Thái Hậu nương nương cùng Tĩnh Vương đi xem một chút...
Thái Hậu nương nương cảm thấy điều này nói ra có vẻ hơi lớn lao, nhưng ngày mai sẽ còn rất dài, chỉ cần Dạ Kinh Đường còn có ý định này, luôn luôn sẽ có cơ hội đi tru du tứ phương.
Có lẽ là cảm thấy Dạ Kinh Đường quá sủng nàng, Thái Hậu nương nương có chút ngại ngùng, nhìn trái nhìn phải, sau đó lén lút vuốt ve như đã học theo nội dung trong Yến Hậu Bí Sử, tay trượt xuống bụng Dạ Kinh Đường vuốt ve nhẹ nhàng, dường như muốn giúp Dạ Kinh Đường là thưởng công một chút: "Hừm... biết rằng tiểu tử của ngươi không có ý tốt, ta là Thái Hậu, chắc chắn không thể thật sự cho ngươi... nhưng cái kia đó..."
Khi Dạ Kinh Đường thấy tình huống này, tự nhiên như được thụ sủng nhược kinh.
?
Nhưng nếu hắn lại được thưởng công như vậy, đêm về Phạm cô nương kiểm tra một số mạch của hắn ta, sợ là sẽ phát hiện hắn lại yếu đi một phần lớn khí lực, e rằng phải buộc hắn lại mà giam giữ.
Dạ Kinh Đường dù rất cảm động, nhưng vẫn kiên trì nắm chặt tay Thái Hậu nương nương, đặt lên miệng vuốt ve mà hôn nhẹ: "Ta nói những điều này chỉ mong nương nương vui vẻ thôi, không phải là kẻ ích kỷ chỉ biết chiếm hữu như thế. Nếu thực sự muốn biểu hiện lòng biết ơn thì chỉ cần hôn một cái là được...'
Khi Thái Hậu thấy Dạ Kinh Đường quân tử như vậy, trong lòng cảm động không thể tả lại được. Nàng ấy khép lại miệng mình và tự nguyện giơ má lên rồi tiến lên để hun hun hun hun hun... Chụt!