Chương 1123: Đối Thơ
Chương 1123: Đối ThơChương 1123: Đối Thơ
Dạ Kinh Đường nghỉ ngơi dưỡng sức nửa tháng, trong đầu suy nghĩ lung tung, thân thể vậy mà còn có chút xao động, lập tức bưng chén canh húp hai ngụm, đè xuống tà hỏa vô danh.
Phạm Thanh Hòa có thể cảm giác được Dạ Kinh Đường xao động, không cần xem mạch số, chỉ từ tỉnh quang tỏa ra đều có thể nhìn ra được, nàng sợ không cẩn thận đem thùng thuốc nổ làm bùng nổ, cũng không dám quá thân mật, chỉ là mở mồm ăn cơm buồn bực không hé răng.
Hai người như thế cơm nước xong xuôi, theo thời gian chiêu, bờ sông xuất hiện thành trấn tường trắng ngói xanh, một tòa lầu cao năm tầng, cũng xuất hiện ở bờ sông, xa xa có thể thấy được có rất nhiều du khách ở phụ cận.
Dạ Kinh Đường đứng dậy quan sát cửa sổ, mà phía trên cũng truyên đến tiếng la:
"Dạ Kinh đường, lên đây."
Giọng nói của Thái hậu nương nương.
Dạ Kinh Đường thấy vậy, liền sửa sang quần áo leo lên lầu cao nhất trên mái thuyền.
Tầng trên mái thuyên cực kì rộng lớn, bên trong có cả khung vẽ tranh, có cung nữ ở bên trong hầu hạ.
Đại Ngụy Nữ Đế thân mặc váy dài màu đỏ lửa, đứng trước bàn vẽ gần cửa sổ, đang chấp bút phác họa sơn thủy Giang Châu, tư thế không khác gì Đông Phương Ly Nhân.
Hồng Ngọc thì cung kính nghiên cứu ở bên cạnh, đưa mắt đánh giá bản vẽ, xem ra là muốn nịnh nọt, nhưng không biết làm thế nào.
Dạ Kinh Đường đi lên lầu nhìn thấy cảnh này, liền đi tới gần Ngọc Hổ cô nương, ngước mắt lên nhìn —— vẽ Sơn Thủy Đồ, hai cái bánh bao hẳn là núi, một cái bóng đen hẳn là sông...
Đại Ngụy Nữ Đế hơi ngừng đầu bút lông lại, liếc nhìn Dạ Kinh Đường, ánh mắt tự mang mấy phần sát khí "Thiên tử giận dữ thây nằm trăm vạn.
Khóe miệng vừa nhếch lên của Dạ Kinh Đường trong nháy mắt biến mất vô tung, hóa thành vẻ lạnh lùng nghiêm túc, khẽ vuốt cằm:
"Bức họa thật không tệ, còn mạnh hơn ta nhiều. Ừm... Ta không quấy rầy nữa."
"Hừ.....
Dạ Kinh Đường nhìn không chớp mắt, bước nhanh ra bên ngoài đài cao, có thể thấy Thái hậu nương nương mặc váy Phượng hoa mỹ, đầu đội trâm vàng phối sức, khí chất giống như Khuynh Quốc Mẫu Đơn, đứng ở rìa đài cao, ngắm nhìn những tòa nhà đứng vững trên bờ sông, trên gương mặt mang theo nụ cười giống như quốc thái dân an.
Thái hậu nương nương mặc dù ở trước mặt Dạ Kinh Đường thì rất dính người, nhưng làm Thái hậu mười năm, cũng luyện được dáng vẻ nghiêm túc, vừa đứng như vậy, liền tạo cho người ta một loại cảm giác hoa quý chỉ có thể nhìn xa không thể khinh nhờn, sau khi Dạ Kinh Đường nhìn thấy, trong đầu không còn chút ý niệm lệch lạc nào, chỉ cảm thấy cảnh đẹp ý vui. Có cung nữ ở bên cạnh chờ đợi phân công, Dạ Kinh Đường trái lại cũng không tiện nhìn chằm chằm, chỉ là đi tới trước mặt chắp tay thi lễ:
“Thái hậu nương nương.'
Thái hậu nương nương liếc mắt nhìn Nữ Đế trong phòng, sau đó dáng vẻ thong dong ra hiệu miễn lễ, lại nhìn về phía lầu cao bờ sông:
"Ngươi đoán tòa lầu kia tên là gì?"
Dạ Kinh Đường chưa từng tới Giang Châu, tất nhiên không hiểu rõ, suy nghĩ một chút rồi nói:
"Vọng Giang lâu?"
Thái hậu nương nương chậm rãi lắc đầu, nghiêm túc giải thích nói:
"Gọi Hồng Nhạn lâu, khi bổn cung sinh ra, nhà ta bỏ vốn ra xây dựng, bằng tuổi với bổn cung. Bây giờ có thể xem như điểm nổi danh nhất thành Giang Châu, có rất nhiêu văn nhân mặc khách lưu lại mặc bảo trên đó."
Cung nữ bên cạnh, còn thay giảng giải:
"Lúc Thái hậu nương nương sinh ra, có một con chim én lớn rơi vào từ đường của Tần gia, được coi là nơi trời giáng điềm lành, cho nên xây dựng tòa lầu cao này, còn có các loại Nhạn Hà, Nhạn Từ miếu, đều được Thái hậu nương nương xây dựng..."
Dạ Kinh đường biết sau khi Thái hậu nương nương có thể vào cung, xuất thân tất nhiên sẽ tôn quý, nhưng đây là lân đầu tiên hắn ý thức được, trước khi Thái hậu nương nương xuất giá thì tôn quý đến nhường nào, với đãi ngộ này, không nhất định công chúa bình thường sẽ vượt qua được.
Dạ Kinh Đường xa xa nhìn sang Danh Lâu nguy nga bên bờ sông, cảm thấy không thể để cho Thái hậu nương nương mất hứng, muốn ngẫu hứng một bài thơ.
Nhưng tay nâng lên một lát, lại buông ra, cải thành hai tay phụ về sau, khẽ gật đầu:
"Tòa lầu này thật đẹp."
?" Thái hậu nương nương còn mong đợi bên dưới, thấy Dạ Kinh Đường không thở ra được câu thơ nào, không nhịn được tẻ nhạt vô vị, mở miệng nói:
"Ngươi theo học nữ quan nửa tháng, cái gì cũng không học được?”
"Nữ quan còn đang dạy đối câu đối, ngẫu hứng làm thơ quả thật có chút độ khó...
Đại Ngụy Nữ Đế ở trong phồng, nghe thấy hai người đang nói chuyện, nổi lên hứng thú, mở miệng nói tiếp:
"Vậy thì câu đối. Nhạn Lai Hồng điềm đạm, ngươi đưa câu đối."
Mấy ngày gần đây Dạ Kinh đường học được không ít kiến thức cơ bản, thuận miệng nói:
"Hoa Lạc Diệp Phi Huyền chít chít."
"Hả?"
Dưới lầu truyền đến đáp lại. "Phụt...' Thái hậu nương nương che miệng cười khẽ, phát hiện dáng vẻ không đúng, lại vội vàng hai tay xấp tại bên hông đứng vững, làm ra tư thế khen ngợi gật đầu...