Chương 1140: Chim Chim Tới Cảnh Báo
Chương 1140: Chim Chim Tới Cảnh BáoChương 1140: Chim Chim Tới Cảnh Báo
Phạm Thanh Hòa vốn còn trước mắt sáng ngời, nghe thấy là chim chim thì nhất thời tẻ nhạt vô vị, đứng dậy khoác giày, kéo cửa sổ ra đánh giá.
Ngoài cửa sổ đèn đuốc yên tĩnh, lại bắt đầu mưa nhỏ, đã không nhìn thấy bất kỳ dấu vết nào.
Chim chim to lông xù, cả người ngập trong nước ngồi xổm trên bệ cửa sổ, đến khi cửa sổ mở ra, nó bắt đầu vẫy cánh.
Xoạt xoạt xoạt xoạt -
" - "
Phạm Thanh Hòa vội vàng lấy tay che, sau đó lấy khăn mặt ra, lau lau cho Chim Chim:
"Trời mưa không biết tìm chỗ trú mưa? Đã buổi tối không ở trong phòng nghỉ ngơi chạy ra bên ngoài làm gì?"
Chim Chim chắc chắn không muốn chạy khắp nơi trong trời mưa to, nhưng chưa tan ca làm thì nó không thể nào nghỉ được, được Đường Đường sắp xếp theo dõi ở phủ Quốc Công, hộ vệ rất an toàn.
Chim Chim được Đường Đường đường khen ngợi nó, nên cũng không có oán than gì, quay người nhìn về phía sườn núi đối diện bờ hồ:
"Chít chít...
Phạm Thanh Hòa hiển nhiên không biết tiếng chim, nhưng làm bạn lâu như vậy, cũng hiểu ra Chim Chim là đã phát hiện ra tình huống.
Phạm Thanh Hòa thấy vậy ánh mắt ngưng trọng hẳn lên, lập tức mang áo khoác mưa tới, lặng yên ra khỏi phòng, đi theo Chim Chim hướng tới dốc núi đối diện Quốc Công Phủ.
Phủ Tần quốc công cũng có cao thủ tọa trấn, trạm gác ngầm cũng không ít, nhưng Phạm Thanh Hòa có biệt hiệu "Bắc Lương Đạo Thánh", đi ra khỏi phủ quốc công, đương nhiên không kinh động những người tuần tra này, rất nhanh đã xuyên qua bờ hồ, đi tới trên sườn núi.
Phía sau sườn núi chính là nước sông, nối liền với bờ hồ, Đông Hồ vịnh cũng bởi vậy được đặt tên; làm khu vực biên giới Quốc Công Phủ, trên sườn núi tất cả đều là hoa mộc, cũng không có nơi để ở, cách quần thể kiến trúc bờ hồ rất xa, hộ vệ tự nhiên cũng sẽ không tuần tra đến nơi này.
Phạm Thanh Hòa dựa theo Chim Chim chỉ dẫn, đi tới phụ cận cây tùng Dạ Kinh Đường hôm nay nói, thoáng đánh giá, liền phát hiện cỏ dại trên mặt đất có dấu vết giãm đạp, phi thường nhỏ bé, nếu không phải Chim Chim chỉ rõ, cho dù nhìn thấy cũng rất khó phân biệt khác thường.
Phạm Thanh Hòa nhìn quanh một chút, lại nhìn vê phía Quốc Công Phủ đối diện, hơn phân nửa tòa trạch đệ đều thu hết vào mắt, quả thật được coi là địa điểm khám xét tốt, nàng dò hỏi:
"Nơi này vừa mới có người."
"Chít chít..."
Chim Chim đứng ở trước mặt cây, đầu tiên chỉ xuống lòng bàn chân Phạm Thanh Hòa, lại chỉ về phía khách viện nơi nàng đặt chân.
Phạm Thanh Hòa thấy vậy, hiểu được là có người ở chỗ này, thăm dò tình huống đoàn người các nàng, nhíu mày hỏi:
"Có người nhìn chằm chằm không?”
Chim Chim gật đầu như giã tỏi, ra hiệu chờ nó lén lút mò tới, người đã không thấy.
Phạm Thanh Hòa thấy vậy không khỏi âm thâm nhíu mày —— trong khách viện đều là người đến từ kinh thành, nhân vật trọng yếu trong đó, không ai qua được Dạ Kinh đường và Nữ Đế.
Nhầm vào Dạ Kinh Đường còn đỡ, bây giờ Dạ Kinh đường khôi phục như lúc đầu, thấy cô nương thì ánh mắt đều tỏa ra ánh sáng xanh lục, đang lo không ai giải được ngứa ngáy khí lực toàn thân, căn bản không sợ đối thủ tìm tới cửa.
Mà hướng về phía Nữ Đế, vấn đề liền lớn, chỉ cần hơi sơ suất, cũng không phải chỉ có một hai người rơi đầu...
Phạm Thanh Hòa thoáng suy nghĩ, cảm thấy việc này không thể bỏ qua, lập tức để cho Chim Chim trở lại khách viện, tiếp tục làm môn thần của Nữ Đế, nàng xoay người từ sau núi ra ngoài, đi thẳng vào trong thành.
Buổi chiều lúc đến Quốc Công Phủ, Dạ Kinh Đường cũng đã chỉ cho nàng vị trí đại khái của Nguyên Thanh tiêu cục, bởi vì đều ở trong thành, khoảng cách cũng chưa nói là xa.
Phạm Thanh Hòa phi thân đi ở trong mưa, trong chốc lát đã tìm thấy tường trắng ngói xanh, thông qua cảm giác lắng nghe gió thổi cỏ lay trời sinh hơn người, kết quả phát hiện:
Kẽo kẹt kẽo kẹt -
"Kinh đường - ngươi có mệt mỏi hay không?”
"Thế nào? Mệt mỏi sao?"
"Ta lại không động, sao lại mệt... Chỉ là sắc trời đã tối, ngày mai còn có chính sự mà?"
"Ừm... Hưu..."...
?”
Phạm Thanh Hòa vừa nghe đã biết đang làm, sắc mặt đỏ lên mấy phần, thấy Dạ Kinh Đường đã cảnh giác đứng lên, cũng không lén lút nữa, phi thân hạ xuống trong sân cách đó không xa.
Mặc dù đã là đêm khuya, nhưng đèn đuốc trong khuôn viên vẫn sáng trưng như cũ, còn nghe được tiếng nước chảy.
Xoạt xoạt xoạt -
Phạm Thanh Hòa cảm giác người có thể đêm khuya không ngủ ở chỗ này tắm rửa, cũng không ai khác ngoài yêu nữ, ở ngoài cửa mở miệng nói:
"Yêu nữ?”
Trong phòng, tiếng bọt nước dừng lại, sau đó lại tiếp tục vang lên:
"Không rảnh, Dạ Kinh Đường ở phía đối diện." Thanh âm vẫn nhẹ nhàng mờ mịt như trước, nhưng rõ ràng có chút mệt mỏi. Phạm Thanh Hòa chính là đại phu, nghe ra dị dạng, nhướng mày, cất bước đi đến cửa, trực tiếp đẩy ra quan sát bên trong.