Chương 1148: Đến Đưa Mạng
Chương 1148: Đến Đưa MạngChương 1148: Đến Đưa Mạng
Vào lúc này, hẻm Thanh Thạch rơi vào im lặng.
Ánh mắt Lương Thượng Yến nhìn xuống bội đao tựa vào đống tạp vật, sau một thoáng trầm mặc, lại tiếp tục tìm trong đống tạp vật, làm ra bộ dáng đang nhặt ve chai.
Mà Dạ Kinh Đường đứng ở cửa sau, không tới gần hoặc rút đao, mà mở miệng từ xa:
"Đêm hôm khuya khoắt, kẻ nào đang lén lén lút lút ở đây?”
Thanh âm trong trẻo uy nghiêm, xuyên qua màn mưa trực tiếp truyền vào trong tai.
Động tác của Lương Thượng Yến dừng lại, dường như phát hiện thấy, quay đầu không vui, quan sát trên dưới:
"Các hạ làm việc ở con đường nào?"
Dạ Kinh Đường cổ tay nhẹ lật trượt ra một tấm lệnh bài:
"Quan sai."
Sau khi Yến Tử Lương Thượng Yến nhìn chăm chú trong chớp mắt, giống như lưu manh giang hồ trộm gà bắt bị được, nắm đao lên quay đầu bỏ chạy.
Dạ Kinh Đường nhìn chằm chằm phía xa một lúc, nhận ra hành tung của người này lén lút, nên hắn không bị hành động hơn người này lừa gạt, tay phải buông dù ra, hai chân đồng thời phát lực.
"Sang keng ——”
Trời mưa rơi trong ngõ nhỏ đá xanh, hàn mang chợt lóe!
Mưa gió khắp ngõ bị khí kình tác động, nhìn như có một đạo cường phong quét qua từ tường vây.
Lương Thượng Yến phát giác không đúng, trong lòng dựng cả tóc gáy, khí thế chạy về phía trước đột nhiên tăng nhanh, nửa đường xoay người lại, bội đao ra khỏi vỏ.
Tích -
Nhưng thân thể chưa kịp quay lại, đã phát hiện kình phong quét qua trên người. Đợi đến khi thân hình hoàn toàn quay lại, bày ra tư thế đối địch, hàn mang tới gần đã biến mất vô tung vô ảnh.
Mà quỷ ảnh màu đen biến mất trong ngắn ngủi, lại trở về dưới đèn lồng, dù ở trong tay, đao trở vào bao, tựa như chưa từng động đậy qua, chỉ có đèn lồng kịch liệt đong đưa dưới mái hiên, chứng minh nơi này lúc trước lúc đi đã nhấc lên sóng gió.
Tinh thần Yến Thượng Kiên tập trung cao độ, thân thể lại lâm vào cứng ngắc, tay phải nắm một nửa bội đao ra khỏi vỏ, gắt gao nhìn chằm chằm bóng đen xa xa vẫn chưa thấy rõ mặt, sau một lát, dưới sườn mới truyền đến đau đớn, máu từ áo bào cùng nước mưa rơi từng giọt trên viên gạch xanh.
Lục dịch tí tách...
Lương Thượng Yến nắm thật chặt chuôi đao, cũng không cúi đầu nhìn vết thương chẳng biết xuất hiện từ lúc nào, hai mắt chăm chú nhìn bóng người phía trước hồi lâu, mới mở miệng nói ra một câu:
"Đao thật nhanh.”
Tay phải Dạ Kinh Đường bung dù, trừ bỏ mấy giọt nước mưa trên áo bào, cũng không có biến hóa gì khác, lạnh nhạt mở miệng nói:
"Thông báo với người chủ mưu phía sau màn, có thể xử lý nhẹ nhàng."
Chỉ là từ một đao thì Lương Thượng Yến đã có thể xác định người trước mặt là Dạ Diêm Vương Đại Ngụy mà bọn hắn muốn đối phó, tự biết tuyệt đối không còn khả năng đánh tay đôi, ngẫm lại hắn liền đút bội đao vào trong vỏ, đứng thẳng thân hình ở trong mưa, thản nhiên nói:
"Lương thượng yến Thanh Cơ các. Quốc có quốc pháp, hành có hành quy, mục đích chuyến đi này, Dạ đại hiệp hẳn là hiểu rõ."
Dạ Kinh Đường nhíu mày suy nghĩ, không hiểu, dò hỏi:
"Đi chịu chết?"
Lương Thượng Yến vốn định phủ nhận, nhưng sự thật giống như không khác nhau lắm, liên gật đầu:
"Không sai biệt lắm."
Dạ Kinh đường im lặng, nghĩ tới đánh giá:
"Thanh Cơ Hội đúng là rất xứng với thanh danh giang hồ, coi ngươi là hào hiệp, để lại toàn thây cho ngươi."
Dứt lời Dạ Kinh Đường liền chuẩn bị đưa tiễn cái sát thủ không chuyên nghiệp này đi
Nhưng cũng chính vào lúc này!
Boong boong boong -
Ba viên châu, từ nóc nhà lầu các cách đó không xa bắn nhanh đến, trên đường phố nổ tung, tiếp theo sương trắng như thác đổ vấẩy ra, trong nháy mắt che đậy cả con đường.
Tay Dạ Kinh Đường ấn bội đao không nhúc nhích, nhìn về phía lầu các:
"Tặng một người còn chưa đủ sao?"
Trên tầng lầu cũng không hề có bóng người, nhưng trên cây cột có thêm một vài chữ nhỏ do kiếm khắc lên, đa tình nhất là Tây Lâu Nguyệt, chiếu rõ gió xuân về.
Hàng chữ này vốn là sau khi xong việc khắc bên cạnh thi thể, sớm viết ra, hiển nhiên là vì lo lắng sau khi ra tay, không có cơ hội chứng minh thân phận.
Trong đường ngõ tràn ngập sương trắng không có bất kỳ tạp âm nào, máu chảy dưới xương sườn Lương Thượng Yến, ánh mắt cũng khôi phục vẻ yên tĩnh, tay cầm chuôi đao hơi khom người, tư thế vận sức chờ phát động.
Dạ Kinh đường cũng không để ý tới một vết thương, nhíu mày cảm nhận gió thổi cỏ lay xung quanh, kết quả ngoài ý muốn phát hiện, vậy mà không dò xét được tung tích khí tức Thập Nhị Lâu.
Thập Nhị Lâu với tư cách là thích khách đứng thứ hai của Bắc Lương, là song hoa hồng côn của Thanh Long Hội không thể nghi ngờ, có thể ở trong mưa đem hành tung đè xuống tới loại tình trạng này, chỉ sợ bản lĩnh ẩn nấp tiềm hành đã siêu việt đại bộ phận Võ Khôi, dù sao không có người luyện võ đứng đắn nào sẽ đi đến trình độ chuyên sâu về phương diện này.
Dạ Kinh Đường cẩn thận chú ý hai bên tường vây, chờ đợi chỉ trong chớp mắt, sau đó trên đầu tường phía sau đột nhiên phóng ra một đạo bóng trắng.
Sặc ——
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ