Chương 1152: Sao?
Chương 1152: Sao?Chương 1152: Sao?
Nghe Dạ Kinh Đường giải thích xong, Nữ Đế thấy độ tin cậy khá cao nên cũng không đào sâu thêm nữa, nàng búng tay một cái tra đao vào vỏ, xoay người đi tới bên cạnh ghế dựa ngồi xuống: "Điều kiện lớn nhất triêu đình có thể đáp ứng là Trấn Nam Hầu, Tiết Bạch Cẩm thân là bá chủ giang hô Chân Sơn, chướng mắt cái phong hào này, cắm rễ ở Nam Tiêu Sơn dễ thủ khó công. Mà triều đình cũng không dễ đụng vào, muốn nàng phục tùng cũng khó, có cơ hội tốt nhất là bắt được nàng, đến lúc đó ta sẽ cầu xin Thánh thượng không trị tội của nàng, phong thưởng cũng có thể cho nàng."
Dạ Kinh Đường thấy Ngọc Hổ khôi phục trạng thái bình thường, thầm thở phào nhẹ nhõm:
"Ta trái lại cũng muốn, nhưng điều kiện tiên quyết là đánh được, bây giờ đi bắt người, ta chưa kịp trở tay đã bị bắt về Nam Tiêu Sơn làm tù binh."
Nữ Đế biết Dạ Kinh Đường hiện tại khó có thể hoàn thành chuyện này, cho nên cũng không có ý đồ làm hắn khó xử, dù sao triều đình cũng không chỉ có một cao thủ như Dạ Kinh Đường. Nàng giơ tay rót một ly nước, thuận miệng nói:
"Được rồi, ngươi nghỉ ngơi trước đi. Ngươi vẫn còn nợ ta một bài thơ, nhớ gửi nó cho ta."
Dạ Kinh Đường còn muốn đi xem Ngưng Nhi có ở đây hay không, lúc này cũng không nói thêm gì, tạm biệt rồi rời khỏi phòng.
Bộp bộp...
Bước chân dần dần đi xa.
Nữ Đế bưng chén trà, lấy nắp chén nhẹ nhàng vuốt mép chén, cho đến khi tiếng bước chân biến mất, động tác mới hơi dừng lại, sắc mặt khôi phục thần quang nội liễm ngồi trên Kim Loan Điện.
Bộp -
Chén trà buông xuống, Nữ Đế đứng dậy đi vào trong phòng, mở hành lý tùy thân ra.
Trong rương ngoài quần ngắn, yếm hoa và nội y ra, phía dưới còn đặt ba cái hộp dài, bên trong chứa một đao một kiếm và hai chiếc chùy, mã thương quá dài vẫn chưa mang theo.
Nữ Đế mở hộp gỗ ra, câm lấy đao kiếm dò xét vài lần, thoáng cân nhắc, cuối cùng vẫn cầm lấy hai thanh chùy ám kim nặng ra.
Giản bách luyện thực tâm là một loại vũ khí chính khí trong binh công, không phải người cương chính liệt tiết khó có thể sử dụng được. Hai chiếc chùy Kỳ Lân này được đúc bằng thiên thiết dâng cho Yến Thái Tổ tiền triều, được coi là khí của Trấn Quốc. Đáng tiếc con cháu cuối cùng của Yến Cung Đế vẫn chưa nhớ kỹ lời dạy của tổ tông, vừa không cương chính càng chẳng nói đến liệt tiết, chùy này cũng rơi vào tay Nữ Đế.
Nữ Đế quan sát vài lân, đóng hòm gỗ lại, ngồi xuống trước giường dùng khăn tay chậm rãi lau chùi.
Mưa đêm ngoài cửa sổ cũng dần dần lớn lên...
Màn mưa rơi tí tách. Trong con hẻm bên ngoài Nguyên Thanh tiêu cục, một chiếc ô giấy dầu màu xanh lặng lẽ đến, dừng bên ngoài tường trắng.
Lạc Ngưng đứng dưới chiếc ô, nhìn lên bức tường cao, nàng vừa mới gội đầu tắm rửa cẩn thận nên đôi má mát lạnh mịn màng như trẻ con, đôi môi đỏ mọng không tươi tắn nhưng rất mềm mại, y phục xanh lam dài cũng cực kì vừa vặn, rõ ràng là đã tính toán kỹ lưỡng.
Chiều nay Lạc Ngưng đã đến Giang Châu Thành, biết Nguyên Thanh tiêu cục ở nơi nào vốn chuẩn bị trực tiếp tới đây, kết quả không ngờ lúc đang tắm lại phát hiện tiểu tặc đi đâu cũng không yên tính, lại chạy tới Nhạn Đường đánh nhau.
Bạch Cẩm lộ diện, bởi vì xung quanh có rất nhiều người, Lạc Ngưng cũng không tiện chạy tới, chờ Bạch Cẩm trở về, nàng mới một mình đi ra ngoài chạy đến nơi này.
Lúc này nàng nghiêng tai lắng nghe, có thể nghe ra âm thanh nhỏ nhẹ từ phía sau bức tường trắng truyền đến:
"Tiểu thư, mưa to như vậy, cô còn chạy ra ngoài..."
"Nghe nói bên kia Nhạn Đường có người đánh nhau, ta đi qua xem một chút...'
Âm thanh từ xa truyền đến, chẳng mấy chốc đã đến cửa sau trong ngõ.
Ánh mắt Lạc Ngưng hơi lạnh, bày ra bộ dáng sư nương nghiêm túc đảo mắt nhìn về phía cửa phụ, an tĩnh chờ đợi.
Kẽo kẹt...
Rất nhanh, cửa phụ mở ra, Tiểu Vân Ly từ bên trong chui ra, mặc váy lụa mềm làm tiểu thư khuê các, trong tay cầm ô hoa, quay đầu định chạy ra đường, nhưng mới chạy ra hai bước lại dừng chân một chút, biểu cảm hơi cứng đờ.
"Tiểu thư, cô... Sao?"
Bình Nhi theo sát phía sau chạy ra, phát hiện thanh y mỹ nhân đứng trong ngõ nhỏ, hơi sửng sốt một chút sau đó vội vàng thu ô lại, lui vê dưới mái hiên cửa sau, mở miệng nói: "Phu nhân, sao người lại trở về? Tiểu thư khăng khăng phải chạy ra ngoài, ta đành đưa nàng đến."
Chiết Vân Ly thấy Bình Nhi bán chủ cầu vinh, sắc mặt tối sâm, vội vàng ngoảnh đầu lại: "Nói lung tung gì vậy? Ta chỉ đi dạo xung quanh thôi."
Lạc Ngưng duy trì khí chất trong trẻo lạnh lùng, câm ô đến trước mặt Vân Ly, nhíu mày hỏi: "Buổi tối mưa to còn chạy ra ngoài làm gì? Sách hôm nay đã chép xong chưa?"
Chiết Vân Ly nhìn thấy sư nương trong lòng vẫn rất cao hứng, nhưng lúc này hoàn toàn kích động không nổi, gượng gạo cười đáp:
"Con chép một nửa, ngồi hơi mỏi người nên muốn đi chung quanh..."
"Hừ...'