Chương 1153: Ngươi Làm Hỏng Giường Rồi Sao
Chương 1153: Ngươi Làm Hỏng Giường Rồi SaoChương 1153: Ngươi Làm Hỏng Giường Rồi Sao
Lạc Ngưng cũng không hỏi nhiều, tiến gần cẩn thận quan sát mới giật mình phát hiện dáng vẻ Vân Ly trưởng thành rất nhanh, hồi đầu năm rời Nam Tiêu Sơn, Vân Ly mới đến cằm nàng, ngực cũng nhỏ như quả trứng.
Hiện giờ người đứng ở trước mặt sắp cao gần bằng nàng, bộ ngực nở nang nâng đỡ cơ thể đầy đặn, trên môi còn có chút son?
Nhìn thấy son đỏ trên môi Vân Ly giống Tam Nương, Lạc Ngưng rõ ràng sửng sốt một chút, sau đó lấy tay nâng cằm lên: "Ai dạy con điểm son đỏ như vậy? Ta cũng chẳng dám vẽ đẹp như vậy, con mới có mấy tuổi?"
Chiết Vân Ly trốn cũng không dám trốn, vội vàng cười hì hì giải thích: "Bà chủ cửa tiệm nói con hợp với cái này, thật sự con cũng không thích...
"Không thích con còn dùng?”
"Mua xong không dùng sợ lãng phí sao...'
Có lẽ là nghe được động tĩnh bên ngoài, Tam Nương ở trong phòng chờ Kinh Đường trở về, theo giọng nói đi ra.
Vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Ngưng Nhi đang giáo huấn Vân Ly, Tam Nương đầy vẻ ngoài ý muốn, bước nhanh đến trước mặt kéo Vân Ly ra sau lưng, tức giận nói:
"Ngươi có chuyện gì vậy? Cô nương mười sáu mười bảy tuổi, ăn mặc hợp tình hợp lý, ngươi dạy dỗ nó làm gì?"
Lạc Ngưng nhìn Vân Ly từ tiểu hài tử bốn năm tuổi xấu xa trưởng thành như bây giờ, vẫn coi Vân Ly như một đứa trẻ, tính cách điềm đạm, khẳng định hy vọng Vân Ly lớn lên cũng biến thành mỹ nhân cao lãnh như nàng hoặc Bạch Cẩm, kém nhất cũng phải ngoại lãnh nội mị như Thủy Nhi.
Kết quả hay rồi, mới rời đi chưa được bao lâu, Vân Ly trực tiếp chuyển phe sang tiểu hồ ly tinh, chỉ có chút son phấn này, tiểu tặc nhìn thấy còn không gặm một ngụm...
Nhưng mà Tam Nương vừa nói, Lạc Ngưng cũng cảm thấy mình quả thật áp bức quá chặt, lập tức thu liễm lại biểu cảm lạnh như băng, ôn nhu nói:
"Con tuổi còn nhỏ, cho dù mua y phục cũng chỉ trang điểm nhẹ nhàng thôi, vẽ diễm lệ như vậy, con soi gương không cảm thấy ngượng ngùng sao?"
Tam Nương cũng không cảm thấy Vân Ly sẽ ngượng ngùng, lần trước ở ngõ Song Quế nàng làm nũng Kinh Đường, khẩu khí u u oán oán kia khiến nàng nghe như gặp đại địch.
Loại chuyện này, nói Vân Ly đến mông nở hoa thì Tam Nương cũng không tiện nhiều lời, liên đổi đề tài:
"Vào trong rồi nói. Ngoài trạm mưa lớn."
Chiết Vân Ly như trút được gánh nặng, vội vàng chạy vào trong phòng:
"Sư nương mau vào đi, con đi chép sách đây." Lạc Ngưng thấy bộ dáng Vân Ly chạy trối chết, trong lòng khẽ lắc đầu, che ô trên đỉnh đầu Tam Nương tới trước cửa, hỏi:
"Dạ Kinh Đường gần đây thế nào, vết thương trên người có ổn không?”
Bùi Tương Quân đợi Vân Ly rời đi, dáng vẻ của chính thất lại hiện ra, hai tay chống bên hông tiến lên phía trước:
"Đã ổn rồi, hiện tại hẳn đang ở phủ quốc công... Ngươi che ô như vậy sao?"
Lạc Ngưng thấy Tam Nương coi nàng là nha hoàn mà sai bảo, tự giác thu ô về, hừ nhẹ:
"Để ngươi và Dạ Kinh Đường ở một mình lâu như vậy, ngươi hẳn là có chút cảm kích. Mấy ngày nay ngươi ở Giang Châu Thành chuyên tâm lo chuyện làm ăn buôn bán, buổi tối không có việc gì đừng đến quấy rầy chúng ta."
Bùi Tương Quân núp dưới chiếc ô, nghe vậy tự nhiên thấy khó chịu:
"Ngươi có ý gì? Ngươi cho rằng dạo này ta sống thoải mái lắm à? Từ khi đến Lương Châu, Kinh Đường hoặc là bị thương hoặc là không thể gặp ta, mấy tháng qua ta mới thân thiết mấy lần?"
Lạc Ngưng thấy Tam Nương nói rõ ràng, cũng không ẩn ý nữa, nghiêm túc nói: "Ta ở bên ngoài chạy ngược chạy xuôi, ngay cả mặt cũng không được nhìn thấy, khó khăn lắm mới trở về vài ngày, ngươi không thể nhường nhịn một chút sao?"
Bùi Tương Quân hừ nhẹ một tiếng: "Ta ngược lại có thể làm được, chỉ sợ ngươi khóc đến không chịu nổi, nửa đêm lại chạy tới xin ta giúp đỡ. Nuôi Kinh Đường nửa tháng, hiện tại chính là long tinh hổ mãnh, hôm qua còn chặt đứt ván giường... Khụ..."
Lời nói đột ngột dừng lại.
Lạc Ngưng đầy vẻ bất ngờ, tiến đến trước mặt Tam Nương:
"Ngươi đều làm hỏng giường rồi sao?"
Bùi Tương Quân ánh mắt cổ quái, muốn nói cái gì đó lại không dễ mở miệng, mới nói hàm hồ:
"Gần như thế..."
Lạc Ngưng chớp chớp mắt, cảm thấy trong lời nói có hàm ý, ngẫm lại cũng không hỏi kỹ đã tiến vào tiêu cục.
Buổi sáng Phạm Thanh Hòa lại bị sờ soạng, sau khi sửa xong giường thì lén lút chạy đi. Phòng vốn là chỗ ở của Tuyền Cơ Chân Nhân, sau khi thay ca với Dạ Kinh Đường xong, Tuyền Cơ Chân Nhân sẽ trở về nơi này nghỉ ngơi.
Đêm qua quá mệt mỏi, Tuyền Cơ Chân Nhân đến bây giờ vẫn chưa bình tĩnh lại, nằm trong phòng cân nhắc xem trời chập tối có nên đến chỗ Thái Hậu trốn tránh hay không thì nghe được lời nói bên ngoài truyền đến:
"Mưa to còn chạy ra ngoài."
"Mới chép một nửa..." Tuyền Cơ Chân Nhân nhất thời hoàn hồn, đáy mắt vô cùng luống cuống, đứng dậy khỏi giường cầm lấy Hợp Hoan Kiếm, nhìn bộ dáng như muốn thầm lặng trốn thoát.
Nhưng vừa mới mang giày lên, Tuyên Cơ Chân Nhân lại ngồi xuống, cảm thấy như vậy cũng không được.