Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 1154 - Chương 1154: Làm Gì Có Cô Nương Nào Mà Hắn Không Sinh Tà Niệm?

Chương 1154: Làm gì có cô nương nào mà hắn không sinh tà niệm? Chương 1154: Làm gì có cô nương nào mà hắn không sinh tà niệm?Chương 1154: Làm gì có cô nương nào mà hắn không sinh tà niệm?

Trong lòng Tuyền Cơ Chân Nhân vẫn coi Ngưng Nhi là muội muội, nàng dám yêu dám hận, cũng dám làm dám chịu, thích Dạ Kinh Đường, cũng tiếp nhận Dạ Kinh Đường, coi như đang giấu diếm, sớm muộn cũng sẽ có ngày bị bại lộ, thời gian càng lâu càng không dễ giải thích với Ngưng Nhi.

Để Dạ Kinh Đường giải thích, nàng trốn phía sau chờ tin tức hiển nhiên không phù hợp với tác phong làm việc của nàng, cho dù giải thích rõ ràng, nàng xuất hiện gặp mặt Ngưng Nhi cũng cảm thấy khó xử.

Tuyền Cơ Chân Nhân suy ngẫm một chút, cảm thấy sự việc cũng đã xảy ra, đau dài không bằng đau ngắn, vẫn nên gặp mặt nói cho rõ thì tốt hơn, tránh kéo dài vài ngày mới mở miệng, điều này sẽ để lại cho Ngưng Nhi nút thắt trong lòng.

Nhớ tới đây, Tuyên Cơ Chân Nhân lại thả kiếm xuống, nhẹ nhàng hít sâu một hơi, kìm nén tạp niệm trong lòng, đứng dậy ra trước cửa sổ... ...

"Dạ Kinh Đường không có ở đây?"

"Hắn ở phủ Quốc Công, vừa rồi hình như còn đang bắt trộm ở Nhạn Đường, đoán chừng sự tình khá rắc rối..."

Lạc Ngưng và Tam Nương đi qua con hẻm vào trong khách viện, ngang qua một mảnh sân, đảo mắt phát hiện trong viện sáng đèn, Tuyên Cơ Chân Nhân vận bạch y trắng như tuyết đứng ở cửa Sổ.

Sau khi nhìn thấy nàng, ánh mắt Tuyên Cơ Chân Nhân không biết vì sao có chút né tránh, xoay người biến mất trong phòng không thấy bóng dáng.

Lạc Ngưng dừng lại, đáy mắt hơi mờ mịt, hỏi chuyện:

"Thủy Nhi sao vậy?"

Bùi Tương Quân cũng không tiện nhiều lời, hơi nhún vai đi về phía phòng mình:

"Không rõ lắm, ngươi đi xem xeml"

Lạc Ngưng thấy vậy đưa ô cho Tam Nương, bước nhanh vào chính phòng của viện.

Chính phòng không có nhiều đồ đạc, chỉ có phòng sau còn đèn sáng.

Tuyên Cơ Chân Nhân mặc bạch y như mây như sương, ngồi nghiêng trên giường, gương mặt không còn vẻ bất cần đời giống lúc trước nữa, chỉ khẽ cắn môi nhìn ra ngoài cửa sổ, thoạt nhìn còn có chút mất hồn mất vía.

"Thủy Nhi?"

Lạc Ngưng chính là cố hữu của Thủy Nhi, năm đó cùng nhau tắm sông mà trưởng thành, lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên thấy Thủy Nhi thê lương như thế, vội vàng đi tới trước mặt đỡ lấy bả vai Tuyền Cơ Chân Nhân, nghiêng đầu nhìn vào má nàng:

"Ngươi làm sao vậy?”

Đáy mắt Tuyền Cơ Chân Nhân xấu hổ xen lẫn thương cảm, nhìn Lạc Ngưng một cái lại cúi đầu: "Ta... Ai... Không nhắc đến cũng được."

?

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Lạc Ngưng cũng không ngốc, nhìn bộ dáng này, nàng lập tức biết Thủy Nhi bị khi dễ khó có thể mở miệng, mà trên đời này nam nhân có thể khi dễ Thủy Thủy hình như không có mấy người.

Nàng mím môi, xoay má Thủy Nhi lại, nghiêm túc nói: "Có chuyện gì ngươi cứ nói thẳng, nếu bị người ta khi dễ, ta sẽ làm chủ cho ngươi."

Tuyền Cơ Chân Nhân cắn răng bạc, quay đầu đi lần nữa, làm ra vẻ bi phẫn:

"Kẻ khi dễ ta là Dạ Kinh Đường, ngươi cũng có thể làm chủ sao?"

Dù Lạc Ngưng sớm có dự liệu, sau khi được xác nhận, đáy mắt vẫn hiện ra đầy phức tạp.

Sau một khoảnh khắc trầm mặc, nàng khẽ vuốt ve lưng Thủy Nhi: "Sao hắn lại bắt nạt ngươi? Ngươi nói với ta, ta sẽ giúp ngươi giáo huấn hắn."

Ánh mắt Tuyền Cơ Chân Nhân chợt lóe lên, do dự một lát, vẫn nói ra "Tình hình thực tế": "Mấy ngày trước ở kinh thành, Bắc Lương tặng bình Dạ Bạch Đầu. Ngươi biết ta thích thưởng thức rượu ngon, lúc ấy tham chén uống nhiều một chút, Dạ Kinh Đường cũng ở đấy nên để cho hắn uống mấy chén, kết quả không ngờ ngày hôm sau tỉnh lại, hắn đã..."

Lạc Ngưng lắng nghe những lời này, đáy mắt chậm rãi hiện ra vẻ tức giận, hai tay nắm chặt.

Tuyền Cơ Chân Nhân thấy vậy, nâng mí mắt lên nói: "Hắn tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, ngươi cũng đừng trách hắn."

"Ngươi lừa ta à?"

"Hả?"

Ánh mắt thê lương buồn bã của Tuyền Cơ Chân Nhân ngây ngốc, có chút mờ mịt.

Quả dưa hấu nhỏ của Lạc Ngưng sưng lên thấy rõ, cô nhìn đạo trưởng Thủy Nhi trước mặt nói:

"Lục Băng Hà, chúng ta là bằng hữu nhiều năm như vậy, ngươi đạo hạnh gì ta còn không rõ sao? Mấy vò Liệt Nữ Sầu đều không chuốc say được ngươi, ngươi uống mấy chén rượu xuống bụng, bất tỉnh nhân sự bị Dạ Kinh Đường khi dễ thế?"

Tuyền Cơ Chân Nhân ngồi thẳng lên một chút: "Chính là thế này, Dạ Bạch Đầu không giống, tửu lực mạnh."

Lạc Ngưng lạnh lùng đáp: "Dạ Kinh Đường không tùy tiện uống rượu, tuy háo sắc nhưng cũng không quá phận, ngươi không thích không muốn, đánh chết hắn cũng sẽ không hủy sự trong sạch của ngươi. Lúc ta và hắn mới quen, hắn thân bị trọng thương thần trí không tỉnh táo, đều phải xác nhận trước là ta thích hắn mới chịu chạm vào ta, bằng không nói như thế nào cũng vô dụng, ngươi nói hắn uống hai chén rượu xuống bụng, quản không được bản thân say rượu loạn tính?"

Tuyền Cơ Chân Nhân thật sự không nghĩ tới Ngưng Nhi sẽ có phản ứng như vậy, nàng chớp chớp mắt: "Là sự thật, hắn vẫn luôn có tà niệm với ta..." "Làm gì có cô nương nào mà hắn không sinh tà niệm?”

Ánh mắt Lạc Ngưng tức giận: "Quân tử luận việc không luận tâm. Dạ Kinh Đường quan tâm nhất đến cảm thụ của nữ tử, trước kia ta mất hứng nói hắn một câu, hắn cũng không hề mạo phạm người ta dưới tình huống cô nương không vui, Bây giờ ngươi nói ta biết đi, hắn thật sự đã làm càn với ngươi trong lúc ngươi say rượu?”
Bình Luận (0)
Comment