Chương 1161: Mời Tiết Cô Nương
Chương 1161: Mời Tiết Cô NươngChương 1161: Mời Tiết Cô Nương
Tiết Bạch Cẩm bình tĩnh nói: "Ta là Trấn Nam Hầu của Đại Yến nên chưa bao giờ công nhận hoàng thống Đại Ngụy. Trong mắt ta, các hạ cũng chỉ là thủ lĩnh của phản quân, sự khác biệt giữa ta và ngươi chỉ là binh lực. Nếu các hạ nổi giận cũng có thể khởi binh đến Thiên Nam. Tuy vài thập niên qua không có chiến hoả nhưng các thế hệ tướng sĩ ở Trấn Nam Quan không ngày nào dám lơ là tập luyện, chiến tử ở Nam Tiêu Sơn, cũng chính là hoàn thành di nguyện tuẫn quốc của toàn tộc Tiết gia ta, như vậy thì có gì phải sợ chứ."
Nữ Đế bưng chén trà nhẹ nhàng lắc lư: "Đừng nói dễ nghe như vậy. Nếu quân chủ lực của Đại Nguy đi qua thì làm sao Nam Tiêu Sơn nhỏ bé có thể ngăn được chúng ta. Bọn họ phải trả một cái giá rất đắt để chiến đấu, nhưng thứ mà bọn họ nhận được chỉ là một hùng quan của tiền triều không biết phải đề phòng ai và một đám lưu dân ở Thiên Nam không thể đóng thuế cho triều đình. Chỉ cân Thiên Nam có một chút giá trị thì người cũng không dám nói chuyện như vậy với ta đâu nhỉ"
Tiết Bạch Cẩm thấy Nữ Đế đã nói rõ ý đồ như vậy thì cũng không thèm che giấu nữa: "Triều đình không hề coi thường nơi sông núi nghèo nàn của Thiên Nam chút nào, các hạ đến đây, mục đích là để ta phục vụ triều đình. Ta là người trên giang hồ, không thích tham gia vào chốn quan trường, cũng không muốn cúi đầu trước người khác. Tiết mỗ xin nhận lấy ý tốt của các hạ, xét thấy việc các hạ đã đích thân đến đây như vậy, ta có thể đảm bảo rằng sẽ tiếp tục duy trì cuộc sống an ổn như vậy, cũng sẽ không giương hoàng kỳ của Đại Yến nữa."
Nữ Đế lắc đầu: "Ngươi không tạo phản, đây chỉ là lời nói thôi. Trẫm biết người trong giang hồ rất cứng đầu, cũng sẽ không dùng lời nào để ép buộc ngươi, trẫm cho ngươi một cơ hội khiến ngươi tâm phục khẩu phục."
Tiết Bạch Cẩm là người đứng đầu giang hồ trong thiên hạ nên không có khả năng sẽ quy phục triều đình, sau khi nghe vậy thì lập tức hỏi: "Cơ hội gì?"
"Trâm cùng ngươi đánh một trận, nếu ngươi thua, ngươi phải giao Minh Long Đồ cho triều đình. Sau khi trẫm đánh bại ngươi, các ngươi sẽ là chư hầu của Đại Nguy, thay Đại Nguy trấn thủ Nam Quan. Theo vậy mà nói cũng có thể xem là không phụ với mong muốn của liệt tổ liệt tông Tiết gia và giang hồ, ngươi cảm thấy thế nào?”
Tiết Bạch Cẩm không ngờ Nữ Đế lại dám đề ra biện pháp như vậy, trong mắt nàng ấy hiện lên vẻ kinh ngạc: "Nếu có người nói ta có ý đồ ám sát thánh giá, thì thắng hay thua cũng không thể giải thích được."
Nữ Đế lắc đầu: "Trẫm thắng thì ngươi đầu hàng trẫm, đây chính là chuyện tốt mà mọi người đều khen ngợi. Nếu trãẫm thua, ngươi cũng không dám tuyên bố chuyện này ra bên ngoài, ngươi hiểu rõ điều này phải không?”
Tiết Bạch Cẩm suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Nếu ta thắng thì thế nào?”
Nữ Đế nói: "Trâm chưa bao giờ thua. Hơn nữa, với tư cách là phản tặc như ngươi lại có thể giao thủ với Đế Vương đương triều một lần, nếu ngươi thắng, trẫm sẽ không trị tội ngươi. Đây có thể coi là một đặc ân lớn, ngươi có muốn hỏi thêm không?” Tiết Bạch Cẩm nghĩ đến nhưng lời này thì ngồi thẳng dậy, khí thế áp bách của người đứng đầu dần dần lộ ra, ánh mắt cũng trở nên âm trầm khó đoán, tất cả đều lộ ra vẻ sắc bén: "Ta chỉ từng thua Phụng Quan Thành một lần, các hạ ở trong hoàng cung quanh năm, đừng để việc được người khác nâng lên quá lâu mà cảm thấy rằng người đứng đầu giang hồ có thể ngang bằng với ngươi."
Vẻ mặt bình tĩnh của Nữ Đế không còn như trước nữa, nàng đứng dậy nhìn vê phía dòng sông đang dâng cao ở bến tàu: "Người có thể đứng bên cạnh Trẫm, lúc trước từng có Phụng Quan Thành, về sau thì có Dạ Kinh Đường. Nhưng trong đó không có ai là người cùng bối phận. Ngươi không biết trời cao đất dày, hôm nay trãm sẽ cho ngươi biết trời có bao nhiêu cao và đất có bao nhiêu dày. Tiết cô nương, mời."
Tiết Bạch Cẩm không nói gì nữa, cởi đấu lạp ra, lộ ra mặt nạ ngọc. Nàng vào màn mưa, sấm sét âm ầm, từng giọt mưa lớn rơi xuống.
Trời càng lúc càng tối, hai bóng người đứng đối diện nhau trên bãi sỏi ven sông, chỉ khi ngẫu nhiên có một tia sét loé lên mới miễn cưỡng nhìn thấy được một chút đường nét.
Bởi vì tàn dư của trận chiến chắc chắn sẽ xé nát mọi thứ xung quanh nên trong bán kính hai dặm không hề có một bóng người nào. Chim thú xung quanh dường như cũng cảm nhận được không khí khác lạ này mà đội mưa bay khỏi bờ sông.
Giáo chủ Bình Thiên Giáo mặc trường bào gấm trắng, thân hình bất động trong mưa giống như một ngọn núi, trên mặt mang mặt nạ ngọc trông như Ngọc Diện thần tướng đang trấn thủ thiên cung.
Nữ Đế Đại Nguy vẫn cầm chiếc dù giấy trong tay, tư thế không còn nhàn nhã như lúc nãy, thân hình mảnh khảnh nhưng lại lộ ra khí thế đế vương. Khoé miệng ngậm cười nhưng đôi mắt rất bình tĩnh đủ khiến tất cả mọi vật trên thế gian phải khom lưng cúi đầu.
Cả hai đều là những nữ võ thần đứng đầu, lúc này đang đứng trên lôi đài, cả hai đều quên đi thân phận, địa vị và lập trường của chính mình. Trong mắt họ chỉ có đối phương, tại đó chỉ có Đông Phương Ngọc Hổ và Tiết Bạch Cẩm.
Làn váy đỏ của Nữ Đế lay động trong gió nhưng chiếc ô trong tay nàng lại đứng yên, nàng xuyên qua màn đêm nhìn Tiết Bạch Cẩm một lúc, sau đó giơ lên bàn tay trái lên và nói: "Tới đi."