Chương 1163: Bị Sốc
Chương 1163: Bị SốcChương 1163: Bị Sốc
Y phục của Nữ Đế trực tiếp bị đầu ngón tay chấn ra mười hai cái lỗ thủng, nhưng da thịt trắng noãn phía dưới lại giống như bạch ngọc không tì vết, nửa điểm dấu vết cũng không có, thậm chí trong đôi mắt đẹp còn hiện ra ba phần giêu cợt.
Dù sao Nữ Đế đã luyện sáu tấm Minh Long Đồ, mặc dù có thiếu sót nhưng cũng là sáu tấm, từ trong ra ngoài hoàn toàn tì vết không nhược điểm. Mệnh môn duy nhất chỉ có điểm thiếu sót của Minh Long Đồ và thể năng dự trữ của nàng, đừng nói Tiết Bạch Cẩm, Nhị thánh có tới đây đánh nàng cũng là đao cùn cắt thịt, chậm rãi cạo gió.
Thấy Tiết Bạch Cẩm gắng gượng lợi dụng sơ hở, Đông Phương Nữ Đế ngay cả tránh cũng không tránh, tay phải đưa lên cao mở thế đánh xuống.
Âm... Thân hình Tiết Bạch Cẩm nháy mắt rơi xuống, vừa tiếp xúc với mặt nước liền bắn ngược lên, hướng tới bên cạnh kéo dãn khoảng cách. Đáy mắt hiện vẻ kinh ngạc, hiển nhiên phát giác thể chất không thể lay động của Nữ Đế.
So với con rùa đen sắt thép này, loại binh khí nhân gian như Dạ Kinh Đường đặt ở trước mặt phỏng đoán cũng coi là người bình thường.
Mắt thấy ánh mắt Nữ Đế lộ ra vẻ nghiên ngẫm, lại lấy tốc độ kinh người đuổi theo lần nữa, Tiết Bạch Cẩm cũng đánh ra nộ khí.
Rời núi cũng không bại, sau khi đánh một trận ở Quan thành trở thành vô địch giang hồ, được gọi là đệ nhất giang hồ sau Phụng Quan Thành. Nếu như Tiết Bạch Cẩm có thể bị người dùng Minh Long Đồ đi đường tắt của võ đạo quật ngã, vậy tất cả tông sư trên đời cứ đi tìm Minh Long Đồ là được, còn khổ tâm nghiên cứu võ đạo làm gì?
Khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng của Tiết Bạch Cẩm hiện ra ba phần hung ác, tiếp đó cổ trán đều hiện gân xanh, thân hình rơi vào mặt nước hóa thành thế tiền băng, tay phải nắm quyền mạnh mẽ lao ra.
Âm, tay xuất ra một đấm, áo choàng rách trên người Tiết Bạch Cẩm trực tiếp bị kình khí xé nát, ngay cả tấm vải bao ngực màu trắng cũng không chịu nổi sự chấn động mà bị xé toạc ra.
Một quyền này cũng có thể nói uy lực kinh người, quyền thế vừa mới nổi lên nước sông phía dưới liên chìm xuống vài thước, một đấm xuất ra màn mưa phía trước giống như đụng vào một cường long vô hình.
Nữ Đế khẩn trương bay đuổi theo bên cạnh, cách còn có ba trượng lập tức phát hiện không đúng. Lúc này thân thể tránh sang một bên, dù vậy vẫn không kịp đề phòng trúng một đòn trên vai trái, đầu vai hồng y hóa thành mảnh vụn, cả người ngược về phía sau.
Tiết Bạch Cẩm đánh lui Nữ Đế, tựa như trong một cái chớp mắt bỗng nhiên hóa giải được cái cổ chai đè trên đỉnh đầu nhiều năm. Khí thế cả người cũng nâng lên mấy phần, thân hình lại lần nữa hóa thành nửa vòng cung, khuấy động mưa gió nửa con sông, chốc lát đã đuổi tới bên phải Nữ Đế.
Âm! Rõ ràng trên mặt Nữ Đế cũng xuất hiện mấy phần kỳ quái, không ngờ tới Tiết Bạch Cẩm này đánh rồi lại đánh, sau đó bỗng nhiên hiện ra dáng vẻ nhập thánh.
Nhưng mà cho dù vậy, Nữ Đế cũng không cảm giác được áp lực quá lớn, dẫu sao nàng để cho Tiết Bạch Cẩm nện mười quyền cũng không chết được, khả năng chịu đựng cực cao. Tiết Bạch Cẩm này thân thể nhỏ bé, bị nàng đánh trúng một quyền chính là trọng thương, hoàn toàn không có thể chịu nổi.
Nữ Đế thấy Tiết Bạch Cẩm lại đánh tới lần nữa, tay trái nâng lên muốn đỡ một chưởng của đối phương.
Nhưng cũng vào lúc này!
Xa xa bờ sông, một âm thanh dữ dội phá vỡ không khí cùng với tiếng quát lớn:
“Dừng tay!"
Khí thế Tiết Bạch Cẩm như hồng thuỷ, đôi mắt vốn tĩnh lặng như nước khi nghe thấy giọng nói kia dường như nhớ tới gì đó, đưa tay trái lên ôm ngực.
Nữ Đế cũng bị lời nói của Dạ Kinh Đường làm phân tâm, ánh mắt nhìn qua bên bờ sông đến khi tập trung trở lại mới phát hiện lúc tấn công Tiết Bạch Cẩm bị phân tâm che ngực dẫn đến thu lực, nàng cưỡng ép giữ lại lực đạo như rồng nhưng vẫn chậm một chút.
Ấm!
Hai chưởng va chạm, trên mặt sông truyền tới âm thanh như bóp nghẹt.
Dạ Kinh Đương phát hiện Ngọc Hổ một mình đấu với Bình Thiên Giáo Chủ, sắc mặt bị dọa đến trắng bệch, tốc độ đi tới có thể nói còn nhanh hơn tốc độ xuất đao bất ngờ trước đó trực tiếp đánh một vòng xoáy sau lưng Giang Dã.
Còn chưa vào thì phát hiện một bóng dáng đang bay về phía này, Dạ Kinh Đường không chút suy nghĩ lập tức xông lên ngăn lại phía sau.
Kết quả Dạ Kinh Đường bị sức mạnh quá lớn của bóng trắng đánh trúng kêu lên một tiếng đau đớn sau đó rơi xuống sông.
Dạ Kinh Đường mạnh mẽ ôm lấy người, muốn nói một câu: "Dừng tay! Đừng đánh."
Thoáng kinh ngạc nhìn lại thì phát hiện trong ngực là một nữ nhân.
Nữ nhân chỉ mặc một chiếc khố màu trắng, thân trên không có gì, rất lớn và trắng. Một người bị hắn ôm, người còn lại thì run run do từng trận sóng đánh vào, hai tay khép lại để bảo vệ.
Tóc dài đen như mực của nữ nhân xoã ra để lộ gương mặt cao lãnh cùng với ba phần anh khí, lông mi dài nhỏ, đôi mắt hồ ly cong cong, mũi cao thẳng, môi cũng rất xinh đẹp. Nhìn qua vừa cứng vừa mềm rất có khí chất.