Chương 1172: Muốn Tâm Phục Khẩu Phục
Chương 1172: Muốn Tâm Phục Khẩu PhụcChương 1172: Muốn Tâm Phục Khẩu Phục
Phạm Thanh Hòa biểu cảm cứng đờ, cũng không dám quay đầu, ho nhẹ một tiếng làm ra vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra, mở tủ quần áo ra bắt đầu sửa sang lại y phục.
Nữ Đế thấy vậy thầm lắc đầu, cũng không nói gì, nhắm mặt lại một lần nữa...
Rào rào rào...
Trong thành, mưa nhỏ như tơ.
Dạ Kinh Đường một mình xuyên qua đường phố, không đến một lát đã đi tới Tây Thành, Nguyên Thanh tiêu cục.
Sắc trời đã tối, đại trạch Trần gia không thắp đèn đuốc, Dạ Kinh Đường nghiêng tai lắng nghe phòng xá phía trên, thấy Tiểu Vân Ly thành ngủ say sưa, một động tĩnh cũng không có, biết chắc chắn Ngưng Nhi trở về.
Từ biệt ở Nhai Châu đến nay chưa thấy mặt, đương nhiên trong lòng Dạ Kinh Đường tưởng nhớ, bước nhanh đến nhà Tam Nương nhưng đi ngang qua viện tử của Thủy Thủy lại phát hiện bên trong có hai tiếng hít thở, Dạ Kinh Đường hơi dừng bước chân lại, đáy mắt hiện lên vẻ ngoài ý muốn, ngẫm lại, nhẹ chân nhẹ tay tiến vào trong viện, đẩy cửa nhà chính ra.
Gian phòng chính là gian phòng chịu đủ tàn phá hôm qua, buổi sáng hắn rời khỏi, đoán chừng Phạm cô nương dọn dẹp rất lâu, không chỉ dọn sạch giường chiếu, ngay cả sàn nhà đều cọ rửa một lần, nhìn rất là sạch sẽ.
Lúc này trong phòng, giá đỡ trước giường bày biện hai cặp giày thêu, kiểu dáng không khác mấy, một đôi thêu lá trúc, một đôi thêu hoa mai, mà hai cái váy treo lên trên kệ áo trước giường, nhất thanh nhất bạch.
Lúc đầu Dạ Kinh Đường chỉ xem Ngưng Nhi có ở đây hay không, nhìn thấy cảnh này, tạp niệm vất vả đè xuống lại từ đáy lòng xông ra, chần chừ một hồi mới chậm rãi đi tới bên ngoài màn, ngón tay nhấc màn lên quan sát.
Giữa màn đặt hai cái gối, Ngưng Nhi ngủ ở rìa ngoài, bốn bề yên tĩnh, tướng ngủ rất bảo thủ, gương mặt lãnh diễm quốc sắc khuynh thành không có bất kỳ biểu cảm gì nhưng con mắt khẽ động, hẳn đang nằm mơ.
Thủy Thủy thì nằm nghiêng bên trong, lưu lại ba phần đỏ hồng trên gương mặt, hẳn là uống rượu, chăn mền còn vén lên chút lộ ra đùi ngọc thon dài, kẹp lấy chăn mền ngủ có thể nhìn thấy cặp mông đường cong tròn trịa và nơ con bướm...
Hai nữ tử mặc dù tính cách như ngày và đêm, một người yêu khí, một người trinh liệt không màng danh lợi nhưng khí chất bề ngoài lại tương tự, đều là mỹ nhân thanh lãnh, dáng vẻ thon dài, lãnh diễm như tiên, khác nhau là bánh bao của Ngưng Nhi hơi lớn một chút, mà Thủy Thủy trong lúc ngủ mơ, tiên khí càng đậm.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Dạ Kinh Đường quan sát tỉ mỉ vài lân, dùng không biết bao nhiêu nghị lực mới ngăn chặn xúc động nằm vào, ngồi xổm xuống, cách màn la lên: "Ngưng Nhi?"
Lạc Ngưng đang nằm mơ bậy bạ, nghe được giọng nói nam tử quen thuộc, mở mắt ra, vốn muốn vén màn dò xét bỗng nhiên lại nhớ ra cái gì đó, ánh mắt lạnh như băng: "Huynh tới đây làm gì?"
Dạ Kinh Đường nghe thấy vậy, đoán chừng Thủy Nhi đã bị bại lộ, hắn lại cười nói: "Nghe nói muội trở về, ta tới xem một chút. Ân, vừa rồi Tiết Giáo Chủ đánh nhau ở bờ sông, đánh rất lợi hại, ta đi qua giúp giải vây..."
"Hả? !"
Lạc Ngưng đang muốn bày ra biểu cảm nữ hiệp ủy khuất 'Bi thương tâm chết, thấy vậy lập tức hoàn hồn, nghiêng người đẩy màn ra, nhìn về phía Dạ Kinh Đường chỉ mặc áo trong: "Bạch Cẩm đánh nhau với ai? Còn cần huynh giải vây?"
Dạ Kinh Đường chỉ vì muốn chặn họng Ngưng Nhị, thấy Ngưng Nhi lo lắng thì tiến đến bên tai thấp giọng nói hai câu.
Lạc Ngưng nghe thấy Bạch Cẩm chạy đi tìm Nữ Đế gây phiền toái, trong lòng giật mình.
Thủy Thủy vờ ngủ sau lưng cũng mở mắt ra, hơi chống nửa người lên lộ ra cái yếm thêu hồ lô rượu, cau mày nói: "Kết quả thế nào? Ngọc Hổ xảy ra chuyện rồi à?"
Dạ Kinh Đường thấy hai người đều kinh ngạc, vội vàng đưa tay ra hiệu, ôn nhu nói: "Không sao hết, ta kịp thời đuổi tới ngăn lại, đều không bị thương. À, thật ra thì triều đình có ý chiêu an Tiết Giáo Chủ, vừa rồi giao thủ cũng là muốn Tiết Giáo Chủ tâm phục khẩu phục."
Lạc Ngưng hiển nhiên không ngờ được nàng vừa đi, Bạch Cẩm lập tức chạy đi tìm đường chết, vốn còn muốn giáo huấn tiểu tặc vài câu, lúc này cũng bị tin tức này làm cho tâm tư rối bời.
Nghe thấy Bạch Cẩm không sao, Lạc Ngưng nhẹ nhàng thở ra, nhìn thấy Dạ Kinh Đường toàn thân ướt đẫm, lại nhìn Thủy Thủy lông mày khẽ chau lại một chút, chân chờ một hồi sau đó cũng không nói chuyện.
Tuyền Cơ Chân Nhân biết Ngưng Nhi đội mưa chạy tới là muốn gặp riêng tình lang, cộng thêm hôm qua nàng bị làm cho sợ hãi, lập tức khéo léo hiểu lòng người, mở miệng: "Được rồi, đã biết, có việc ngày mai nói sau. Ta ra ngoài đi dạo một chút, ngươi bồi Ngưng Nhi."
Nói xong nàng nhấc người.