Chương 1171: Không Cân
Chương 1171: Không CânChương 1171: Không Cân
Đã đến sau nửa đêm, mưa rơi nhỏ dần, phủ Quốc công yên tĩnh trở lại, chỉ có chiếc đèn trong khách viện vẫn còn sáng.
Nữ Đế trải qua một phen điều trị đã bình yên nhập mộng.
Phạm Thanh Hòa mặc dù có chút ủ rũ nhưng hiển nhiên không dám ngủ, ngồi một mình trước thư án mặt hướng cửa sổ, hai tay nâng cằm, rất có cảm giác trông mòn con mắt.
Đợi không biết bao lâu, hai mí mắt Phạm Thanh Hòa đã đánh nhau, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng xé gió, tiếp theo một bóng người từ tường vây nhảy vào, rơi vào hành lang.
Bịch -
Phạm Thanh Hòa nhìn thấy Dạ Kinh Đường đánh trở lại, lập tức tỉnh táo tinh thân, nhẹ chân nhẹ tay đi ra ngoài, đóng cửa lại trước sau đó mới chạy tới hành lang hỏi thăm: "Ngươi... ngươi đi đâu vậy?"
Dạ Kinh Đường mặc hắc y bên trong, toàn thân ướt sũng chưa khô ráo nhưng vẻ mặt tương đối bình thường. Hắn tiến tới gân, nhìn gian phòng trước mắt: "Ra ngoài làm một vài việc. Nàng thế nào?”
"Khí huyết đã áp xuống, chỉ là có chút suy nhược, vừa nằm ngủ."
Phạm Thanh Hòa nói một câu, dò xét trên dưới Dạ Kinh Đường, thoạt nhìn là đang quan sát có bị đánh hay không, xác định bình yên vô sự, hai đầu lông mày hiện ra vẻ nóng giận: "Ngươi đưa xiêm y của ta cho người nào? Lấy y phục cũng không biết chọn..."
Dạ Kinh Đường giải thích: 'Gấp gáp mang cho bằng hữu của Ngưng Nhi, ngày mai ta mua mấy bộ mới cho cô."
Phạm Thanh Hòa cũng không để ý mấy món váy áo nhưng tiểu y cắn răng tốn thật nhiều tiền mới mua được, chỉ mặc một lần thì bị Dạ Kinh Đường lấy đi tặng người khác, trong lòng đương nhiên có chút đau. Nàng do dự, dò hỏi: "Ngươi cho cô nương người ta hết rồi?"
Dạ Kinh Đường biết Phạm Thanh Hòa do do dự dự muốn nói cái gì, sờ trong ngực một cái lấy ra sa mỏng màu đỏ như mây như khói: "Không có, lúc ấy không có chú ý bên trong có cái này, suýt chút bị đánh một trận."
Phạm Thanh Hòa nhìn thấy sa y màu đỏ trong tay Dạ Kinh Đường, sắc mặt lập tức đỏ lên, vội vàng đoạt lại giấu sau thắt lưng: "Ngươi còn dám cầm về?"
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
"Thứ này rất quý giá, ta cũng không thể tiện tay ném đi."
Phạm Thanh Hòa suy nghĩ một chút nói: "Ta muốn vứt thứ này đi rồi, không định mặc nữa, chỉ là bị sự tình trì hoãn nên quên ... ngươi không nói cho người ta biết là của ai đó chứ?"
Dạ Kinh Đường xác thực không nói, nhưng Tiết Đại Giáo Chủ từng gặp Phạm Thanh Hòa, chỉ xem kích thước quần áo xem chừng cũng có thể đoán được là ai. Hắn thấy dáng vẻ quãn bách của Phạm Thanh Hòa, giải thích rõ: 'Không có, chỉ nói là lấy từ nữ y quan. Còn nữa, y phục này vốn là vật tư mật, kiểu dáng mới chút thôi, lại không có gì lớn, nếu Phạm cô nương không thích, ta ném đi giúp cô, ngày mai để Tam Nương mua bộ mới đưa tới cho cô."
Nói xong, chuẩn bị rút hồng sa về.
Phạm Thanh Hòa sững sờ, vội vàng lui vê sau nửa bước, dựa vào tường, nắm tay giấu kỹ, trừng mắt nhìn Dạ Kinh Đường lại không dám nói gì, thoạt nhìn là sợ trời tối người yên làm Dạ Kinh Đường phát bực, lại nhấn lấy nàng xoa xoa hôn hôn.
Dạ Kinh Đường thu tay về: "Chỉ đùa một chút thôi. Cất y phục đi, ta bảo quản rất tốt, không có bị mưa ướt, đúng là không cần vứt. Chờ sau khi trở lại kinh thành, ta bồi thường cho cô một bộ mới."
Ánh mắt Phạm Thanh Hòa khẽ nhúc nhích, đột nhiên cảm giác khẩu khí Dạ Kinh Đường có điểm giống là đang dọa nạt nương tử. Nàng mím môi một cái, quay người đi về phòng, thầm nói: "Không cần. Ta là dì ngươi, bồi thường thứ này cho ta cũng không hợp."
Dứt lời bước nhanh vào nhà, cài chốt cửa phòng.
Dạ Kinh Đường vốn muốn vào nhà xem tình hình của Ngọc Hổ, thấy cửa bị cài then, không có ý mặt dạn mày dày đi theo vào, trong lòng thầm than, tạm biệt xong quay người ẩn vào màn mưa, đi về Quốc công phủ.
Phạm Thanh Hòa ngắm vuốt tiểu y tránh ở cửa ra vào nghiêng tai lắng nghe, xác định Dạ Kinh Đường đi xa mới thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nhìn sa y như mây như khói một chút, trong đầu không khỏi hồi tưởng lại lần trước ở tân gia, nàng mặc thứ này, lộ hết dáng vẻ trước lồi sau lõm trước mặt Dạ Kinh Đường... có lẽ là phát giác được Dạ Kinh Đường thích y phục này sợ nàng vứt đi, Phạm Thanh Hòa cũng không biết nên nói cái gì cho phải, nghĩ nghĩ, đi vào bàn trang điểm trước đầu giường, triển khai tiểu y sa mỏng, ướm lên ngực, trong lòng nói: "Đồi phong bại tục như thế, có gì đáng xem..."
Có thể là tâm sự nặng nề, Phạm Thanh Hòa quên bên cạnh còn có người, nàng nhìn gương đồng quan sát tỈ mỉ chợt phát hiện không đúng.
Dư quang nhìn lại đã thấy Nữ Đế ngủ mất đã tỉnh từ lúc nào, đẩy màn ra, ánh mắt cổ quái dò xét nàng.