Chương 1170: Truyện Giang Hồ
Chương 1170: Truyện Giang HồChương 1170: Truyện Giang Hồ
"Nếu vậy thì chúng ta không thảo luận vấn đề đó nữa, thắng cũng không cần tuyên dương ra bên ngoài, thua phải chịu tổn thất. Không biết tài văn chương của Tiết Đại Giáo Chủ tốt đến mức nào, không biết có thể đấu văn được không..."
Tiết Bạch Cẩm đang đi thì nghe được những lời này, nàng dừng bước rồi quay đầu lại, ngẩng đầu nói: "Ngươi cho rằng ta là người thích đọc sách à?"
Dạ Kinh Đường bị câu hỏi này làm cho sửng sốt, nói không giống thì cũng không quá thích hợp, chỉ có thể ngơ ngác nói: "Giống chứ. Thoạt nhìn có thể thấy Tiết Giáo Chủ là một kỳ nữ tử văn võ song toàn...
Y phục của Tiết Bạch Cẩm hơi chật, chỉ sợ thân hình căng chặt sẽ khiến nó bị rách nên hơi thả lỏng một chút rồi đi tiếp: "Vân Ly là đệ tử chân truyền của ta, tính cách của nó được kế thừa giống ta, người trong giang hồ, nếu đi thảo luận tài văn chương với người khác không phải là tự hạ nhục bản thân sao? Nhưng ngươi thì khác, những câu đối đó của ngươi cũng khá xuất sắc."
Dạ Kinh Đường cười cười, nghe Tiết Giáo Chủ nói mình có tính cách giống với Vân Ly, hắn không hề tin điều đó chút nào; suy cho cùng khi Vân Ly tán tỉnh Thuỷ Thuỷ còn khiến người ta kinh hách hơn nhiều, về phần Tiết giáo chủ, hắn thấy nàng là băng linh mỹ nhân không hiểu chuyện phong tình, điểm chung duy nhất giữa hai người bọn họ hẳn là cả hai đều không thích chép sách.
Gia trưởng và hậu bối đều giống nhau nên Dạ Kinh Đường cũng không muốn nói gì thêm, chỉ bâu bạn cùng nàng trở vê gần Giang Châu Thành, sau khi tiễn Tiết Đại Giáo Chủ trở lại quán trọ, hắn dựa theo chỉ dẫn trở lại quán trà ở bến tàu.
Hai người bọn họ đánh nhau không lâu, nên trời cũng chưa tối lắm.
Dạ Kinh Đường bất chấp mưa lớn mà trở lại quán trà để thu hồi binh khí nhưng hắn lại thấy một lão đầu đang ngôi trong quán trà, ông ta nhìn ra bên ngoài thì thấy hắn đang đi tới, sau đó hỏi: "Ai là người thắng?"
Dạ Kinh Đường cầm lấy hai thanh kim giản đang được bọc vải đen lên, hắn chỉ muốn đối phó vài câu cho xong, nhưng nhớ đến tình hình chiến đấu vừa nãy - Ngọc Hồ bị xé rách y phục, vẫn chưa thu phục được người về dưới trướng, rõ ràng là không cần ân huệ này; không cần phải nói nữa, nàng hẳn phải cảm thấy xấu hổ và mất mát cùng cực.
Nghĩ tới nàng, áp lực trong lòng Dạ Kinh Đường dần dần hạ xuống, cũng không tránh khỏi việc nhớ lại những chuyện không nên nhớ, tưởng tượng tới cảnh hai mỹ nhân tuyệt sắc kéo y phục đánh nhau nên theo tình hình thực tế mà trả lời: "Cả hai đều thua, ta là người chiếm được tiện nghỉ.
Lão chủ quán thấy Dạ Kinh Đường không giống người bình thường, chỉ trầm ngâm gật đầu: "Hậu sinh khả uý."
Chỉ trong hai khắc ngắn ngủi mà Dạ Kinh Đường chứng kiến được quá nhiều sự kiện, bây giờ trong tâm trí hắn toàn là một mảng hỗn độn, âm thần có chút không ổn định, hắn ngồi xuống bàn trà, lấy ấm trà rót cho mình một chén: "Xong rồi. Ta thấy chủ quán cũng là người có chuyện xưa, người có thể kể cho vãn bối nghe một chút không, để ta mở mang kiến thức?"
Hầu hết người có thể mở quán trà ở bến tàu đều là những người lắm lời, lão chủ quán cũng vậy, ông ta mang nước nóng đến để thay ấm trà mới: "À, cũng không có gì để nói cả. Lúc trước, ta từng từ mẫu đất Giang Châu mà vào giang hồ, cũng có được một chút danh tiếng, thời niên thiếu đã đánh với Lệnh Hồ Quan Chỉ ở Vọng Hải Lâu."
Dạ Kinh Đường cảm thấy cái tên này có vẻ khá quen, suy nghĩ một chút rồi nói: "Lệnh Hồ Quan Chỉ... nghe quen quá, có vẻ cũng là một nhân vật lợi hại nhưng ta không nhớ rõ lắm."
Lão chủ quán quay lại, ông ta ngồi xuống, chỉ cảm thán một chút: "Người mới thay thế người cũ, người trong giang hồ có lợi hại đến đâu cũng chỉ phong quang được mấy chục năm, đó là điều khi ta còn trẻ không nhận ra được. Ba mươi năm trước, Lệnh Hồ Quan Chỉ danh chấn Nam Bắc, là hào hiệp đứng đầu toàn bộ Giang Châu, địa vị chỉ đứng sau Hiên Viên Triều."
Dạ Kinh Đường vừa bưng chén trà lên thì bất chợt dừng lại, ánh mắt trở nên nghiêm nghị: "Tám người đứng đầu của thế hệ trước sao?"
Lão chủ quán dựa vào ghế tựa gật đầu: "Người trẻ tuổi nhất trong tám người, mạnh hơn cả Liễu Thiên Sanh, hắn cũng là một trong tám người đứng đầu. Sau đó, Lục Tiệt Vân của Yến Châu xuất sơn, đấu với Lệnh Hồ Quan Chỉ lúc này đã ba mươi bốn tuổi, tuy tuổi đã cao, Lệnh Hồ Quan Chỉ vẫn gật đầu ứng chiến, hắn đánh Lục Tiệt Vân đến độ rung chuyển trời đất, đó là chuyện ngoài sức tưởng tượng đối với bọn ta, trận chiến ở Vọng Giang Lâu diễn ra cả nửa ngày hôm đó, cuối cùng kiệt sức và bị một chiêu của Lục Tiệt Vân đánh bại."
"Thực ra, những người có công phu đứng đầu đều được xưng là 'Võ thánh hay 'Võ khôi, chỉ có một mình Lục Tiệt Vân bị xưng là Lục Bào Bào, người khác chiến thắng là nhờ võ nghệ, chỉ có hắn dùng cách ác độc như vậy, khi ấy, tất cả mọi người tại đó đều chửi bới hắn nhưng sắc mặt Lục Tiệt Vân không hề thay đổi, quả thật là da mặt rất dày."
Dạ Kinh Đường cũng biết cái danh 'Bào Khôi' này của Lục Tiệt Vân, nhưng vì người chết lớn nhất, hắn ta cũng là người đã chết nên không thể mỉa mai được, chỉ có thể lắc đầu cười cười, hắn hỏi: "Lão chủ quán có thể giao thủ với tám vị đứng đầu, ta đoán danh tiếng của người cũng không hề nhỏ."
Lão chủ quán lắc đầu nói: "Chỉ là một chút danh tiếng nhỏ thôi, thấy người Yến Châu chiến thắng như vậy, ta không thể nào nhìn tiếp được, vì không phục nên đã đến đó vài lần. Kết quả lại phát hiện, tám vị đứng đầu vẫn như cũ, Lục Tiệt Vân vừa đánh bại một người đã đi khắp nơi đánh bại các 'cao thủ' như chúng ta, ngay cả chân cũng không thèm nhấc."
"Lúc đó, ta chỉ vừa tung hai quyền một chưởng nằm xuống bên ngoài cổng môn phải của Lục Tiệt Vân, bị tổn thương đến căn cơ, chỉ còn lại một hơi nên đã thoái ẩn, chớp mắt một cái đã trôi qua ba mươi năm, võ nghệ cũng hoang phế từ lâu, lúc này trong giang hồ toàn là hậu bối, cũng không biết ta có thể gặp lại ba lão đầu đó trên núi nữa hay không, hay sẽ bị người ta kéo xuống nữa.”
Dạ Kinh Đường thấy được, lão du hiệp Giang Châu này già rồi, không còn phong thái như xưa nữa, cho dù có dùng Tuyết Hồ Tán trị hết những vết thương lúc trước, ông ta cũng chỉ là một lão đầu bình thường, hắn lại cảm thấy hơi buồn bã, ngồi trò chuyện thêm một lát, đợi đến khi mưa không còn nặng hạt nữa mới trả tiền trà rôi tạm biệt rời đi.