Chương 1169: Đừng Tham Lam
Chương 1169: Đừng Tham LamChương 1169: Đừng Tham Lam
Dạ Kinh Đường đứng bên bờ sông thông báo một vài tin tức lộn xộn, vốn đang muốn hỏi thăm Bình Thiên Giáo Chủ có biết chút tình hình nào bên trong không.
Mới vừa nói vài câu đã phát hiện không khí có chút không đúng lắm.
Vù vù-
Mưa gió bên bờ sông đột ngột to hơn, nước mưa từ trên trời rơi xuống tựa như bị thế lực vô hình nào đó quấy nhiễu, trở nên có chút hỗn loạn, mang theo một luồng sát khí khiến người ta sợ hãi đang dần tiến về phía mui thuyền.
Trong lòng Dạ Kinh Đường căng thẳng theo bản năng cầm lấy bội đao bên hông, ánh mắt cũng trở nên nghiêm nghị: "Tiết giáo chủ?"
Lời vừa dứt, con thuyên có mái che bên bờ hồ đã chia năm xẻ bảy tan thành từng mảnh vụn.
Một bóng người cao gầy bay lên từ mặt sông, mái tóc dài tung bay phất phới trong gió, đôi mắt lạnh lành hợp với khuôn mặt tựa núi băng, giống như một vị thủy thân ở sông Trường Giang hay Hoàng Hà bị chọc giận. Khi xuất hiện sẽ mang theo mưa gió, nếu có thể đứng trên không trung thì chẳng khác nào một vị thần hiện thế.
Có điều nữ tử này hiển nhiên cũng không dừng bước, sau khi phóng lên cao liền rơi từ trên trời xuống, đáp lên bờ sông.
Hả?!
Dạ Kinh Đường cảm nhận được sát khí nên phản ứng rất nhanh, chỉ trong nháy mắt hắn đã lui xa mấy chục trượng, giơ tay ra: "Nữ hiệp, chờ một chút!"
Chỉ trong chớp mắt, Tiết Bạch Cẩm đã đứng trước mặt hắn, sau đó vươn tay về phía trước đè lại thanh kiếm vừa mới chuẩn bị rút ra, nhìn chằm chằm Dạ Kinh Đường: "Ngươi có ý gì?"
Thân hình của Tiết Bạch Cẩm rất cao, gần bằng với thân hình của Ngây Ngốc nhưng vẫn phải ngước lên mới nhìn thẳng vào mắt của Dạ Kinh Đường được, tuy nhiên khí thế của nàng lại không hề thấp.
Dạ Kinh Đường thấy được sự tức giận ẩn sâu trong đôi mắt của Tiết Đại Giáo Chủ, trong lòng cảm thấy rất bối rối: "Ta làm sao? Ta đứng rất xa mà, đâu có nhìn lén được, với lại ta đứng trong bóng tối cũng không thể nhìn rõ được..."
Tiết Bạch Cẩm giơ tay trái lên, trong tay câm một bộ sa y màu đỏ, ngoài ra trên ngực còn thêu hai đoá mẫu đơn, chưa nói đến việc mặc lên, chỉ nhìn thôi cũng đã khiến người ta suy nghĩ miên man rồi.
Dạ Kinh Đường sửng sốt, nhìn vào bộ sa y trống rỗng sau đó lại nhìn nữ giáo chủ trước mặt, phát hiện nàng đang mặc chiếc váy vàng đỏ tuyệt đẹp, sau thời gian ngắn thất thần, hắn mới nhớ ra mình đã lấy bộ y phục này từ chỗ Phạm cô nương.
Sao Phạm cô nương lại cất giấu thứ này ở trong tủ được chứ, nhưng không đặt trong tủ quần áo thì đặt ở đâu được, Bình Thiên Giáo Chủ không thể nào nói dối. Nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm Dạ Kinh Đường, phát hiện trong mắt hắn xuất hiện cảm xúc chấn kinh, mờ mịt, thất thố, trong đó cảm xúc thất thố có phần nhiều hơn, nàng mới biết Dạ Kinh Đường không cố ý làm vậy, sự tức giận trong lòng cũng dần dịu đi nên thả lỏng động tác trong tay: "Ngươi lấy nó ở đâu?”
"Lấy từ chỗ của nữ đại phu đồng hành với ta, do ta nóng lòng rời đi nên lúc đó không để ý bên trong còn có bộ y phục này."
Bình Thiên Giáo Chủ nghe xong thì nhấc bộ y phục lên nhìn thêm lân nữa, chiếc váy này mặc vào còn gợi cảm hơn là không mặc nữa: "Ngươi gọi cái thứ này là y phục sao? Cái này dùng để che cơ thể hay để giữ ấm được không?"
Dạ Kinh Đường biết mình đuối lý, nói thêm chỉ càng khiến người tức giận, hắn đưa tay ra cẩn thận lấy lại bộ sa y đó: "Chỉ là hiểu lâm hiểu lầm mà thôi, chuyện này do ta sơ suất."
Thực ra Bình Thiên Giáo Chủ rất thưởng thức Dạ Kinh Đường, trong lòng cũng vui vì khuê mật của mình là Ngưng Nhi đã tìm được một bến đỗ tốt nhưng bây giờ lại gặp phải chuyện loạn thất bát tao này, dù không nhiều lời nhưng vì hạnh phúc của Ngưng Nhi, nàng vẫn phải nghiêm túc nói ra: "Dạ Kinh Đường, ngươi là hiệp khách nhưng cũng là quân tử, ngay cả trong lúc riêng tư cũng phải hành xử giống như lúc ở bên ngoài. Ngưng Nhi là nữ tử giang hồ, tính cách nàng bảo thủ trinh liệt, nếu ngươi dám ép nàng mặc những thứ này, để ta biết được..."
Dạ Kinh Đường đã từng cho Ngưng Nhi mặc qua thứ này, Ngưng Nhi cũng khá thích, bây giờ lại thấy Tiết Giáo Chủ nói như vậy thì lắc đầu phủ nhận: "Giáo chủ đừng lo, sao ta có thể ép buộc Ngưng Nhi được?"
Tiết Bạch Cẩm chỉ mới đứng đó một lúc mà chiếc váy đã bị nước mưa dội ướt, không còn chuyện gì để nói nữa nên quay lại: "Ta về trước. Tiêu Sơn Bảo là hào môn ở Giang Châu, cũng gần với Thiên Nam, nếu muốn trở mặt thì cân phải tìm được nơi mua binh khí và áo giáp. Ngươi thân là người của Bạch Đạo, nếu có thời gian thì đi tra thử xem, nơi đó có cao nhân toạ trấn, nếu như thông tin của ngươi chính xác thì ta nghĩ cao nhân đó có thể là Long Chính Thanh."
Mục đích mà Dạ Kinh Đường đến Giang Châu là hỏi thăm tình hình của Long Chính Thanh, hắn gật đầu nói: "Được."
Tiết Bạch Cẩm thẳng lưng đi về phía Giang Châu Thành, nghĩ ngợi một hồi thì quay đầu lại nói: "Lúc nãy nữ nhân đó đến đây, nàng mang đến hai thanh kim giản, nó vẫn còn ở chỗ bến tàu, nếu ta mang nó đi thì có việc gì không?”
Dạ Kinh Đường bước lên phía trước, cau mày nói: "Nếu giáo chủ mang đi thì cô chắc chắn sẽ là Hầu gia Đại Nguy, ta nghĩ sẽ không có vấn đề gì, nếu ngươi tạm thời không có ý đó, tốt hơn hết đừng tham lam thứ vũ khí này.
Không phải Tiết Bạch Cẩm tham lam, nhưng hai thanh kim giản này do Đại Yến truyền lại, nàng muốn mang nó về cất giữ.
Trước đây, Tiết Bạch Cẩm cũng không muốn phục tùng người khác, bây giờ Nữ Đế lại đem đến rắc rối như vậy, nàng làm rách xiêm y của Nữ Đế lại còn để hộ vệ của Nữ Đế nhìn thấy, chắc chắn Nữ Đế sẽ không bỏ qua cho nàng, nếu nàng không quy phục thì sẽ phải nhận trừng phạt. Nghe Dạ Kinh Đường nói vậy, nàng cũng không còn lo lắng nữa: "Ngươi mang nó về cho nàng, nói với nàng, ta chỉ sợ mỗi vị trí mà nàng đang ngồi, còn luận về võ nghệ, nếu nàng luyện thành chín tâng của Minh Long Đồ thì cũng không phải là không có cơ hội đánh bại ta, còn muốn tỷ thí nữa thì ta sẵn sàng phụng bồi, nói nàng lần sau phải mặc y phục cho tốt, ta sẽ không nhường nàng thêm lần nữa đâu."
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ