Chương 1168: Ngươi nghĩ ta muốn thế lắm hả?
Chương 1168: Ngươi nghĩ ta muốn thế lắm hả?Chương 1168: Ngươi nghĩ ta muốn thế lắm hả?
Tự mình suy diễn Minh Long Đồ dĩ nhiên chỉ có con đường chết, bởi lẽ hiểu biết của mỗi cá nhân đối với võ đạo hay thậm chí cả đạo lý trời đất cũng kém xa so với trình độ của các vị tiền bối sáng tạo ra Minh Long Đồ.
Đi theo con đường của Minh Long Đồ quả thật có thể tìm được những chỉ dẫn của các bậc tiền nhân, thuận buồm xuôi gió đạt tới được tầm cao không phải của riêng bản thân mình.
Nếu tự mình suy diễn theo lối nhìn mèo vẽ hổ chính là ở trong tình huống biết nó là gì nhưng không biết tại sao lại như vậy, tạo ra một điều mà chính mình cũng chưa hiểu được.
Người có trí tuệ siêu phàm có thể đoán mò được gần hết mọi thứ nhưng không có khả năng đoán đúng hết toàn bộ chín bức tranh. Có thể đoán mò đúng toàn bộ có nghĩa là bản thân đã hiểu rõ về trời đất, đạt tới trình độ của người sáng tạo ra Minh Long Đồ. Như vậy không còn đoán mò mà là tự mình hiểu ra được con đường lên trời.
Vì vậy những bậc hiền giả trong võ lâm trên lịch sử không cách nào nắm giữ được cả chín bức vẽ đều có cái nhìn tùy tiện đối với Minh Long Đồ. Có thì dùng không có cũng không cưỡng cầu, chậm rãi khám phá ra chân lý của võ đạo. Tự mình suy diễn Minh Long Đồ hoàn toàn là hành vi uống rượu độc để giải khát.
Tiết Bạch Cẩm biết Nữ Đế tự mình suy diễn Minh Long Đồ là vì năm đó muốn ép vua thoái vị nhằm đoạt quyền, dám suy diễn cùng lúc nhiều bức vẽ dài như vậy, nàng cũng bội phục sự hiểu biết và lòng dũng cảm của Nữ Đế. Nhưng vì quyền lực hoàng gia mà tự cắt đứt con đường võ đạo của mình, biến thành hình tượng vô địch như hiện tại nhưng dáng vẻ không biết còn có thể sống được bao nhiêu ngày nữa cũng khiến nàng cảm thấy thật đáng tiếc.
Cho dù trên đời có rất nhiều cao nhân nhưng đời này còn bao nhiêu nữ tử có thể tranh đấu với nàng?
Tiết Bạch Cẩm ngồi khoanh chân lại dựng thẳng lưng, nhắm mắt tập trung luyện công đồng thời trong đầu cũng tràn ngập những suy nghĩ hỗn loạn nhằm đè nén các ký ức khó tả trong lòng.
Nhưng chưa ngồi được bao lâu, Tiết Bạch Cẩm chợt nghe thấy tiếng bước chân chạy như bay truyên đến bên bờ sông, tiếp theo có một giọng nói trong trẻo quen thuộc phát ra: "Tiết giáo chủ?"
Tiết Bạch Cẩm nghe thấy giọng nói của Dạ Kinh Đường, hai má đỏ lên trông thấy, khóe mắt cũng giật giật, hai tay khẽ nhúc nhích nhìn qua như thể muốn ra ngoài dạy dỗ tên hộ pháp này. Nhưng hiển nhiên nàng không thể làm vậy được, mở miệng nói tỏ vẻ không vui: "Ngươi còn dám qua đây à?”
Giọng nói lạnh lùng uy nghiêm không nhiễm khói lửa nhân gian.
Dạ Kinh Đường đứng bên bờ sông, dùng tay che mưa, nói lại: "Ta thật sự không biết nàng sẽ qua đó, Tiết giáo chủ không bị thương chứ?”
Tiết Bạch Cẩm nắm chặt hai tay, bình tĩnh trả lời: "Ta không sao, nàng chết rồi sao?"
Dạ Kinh Đường thấy hơi thở của Tiết Bạch Cẩm vẫn bình thường, thoáng thở nhẹ ra sau đó giận dỗi đáp: "Tiết giáo chủ cũng được coi như cao nhân trong giang hồ, chẳng nhẽ còn không hiểu lý lẽ? Cô đánh nàng thì có lợi ích gì chứ? Lỡ xảy ra chuyện không may thì biết làm sao đây."
"Nàng chủ động tìm tới cửa, chẳng lẽ ta lại đứng yên chịu đòn hay sao?"
Dạ Kinh Đường nghĩ lại thấy cũng đúng, liên gật đầu nói: "Không sao thì tốt rồi, ta có cầm theo quần áo cho giáo chủ, đã đặt ở đầu thuyên rồi, ta nhắm mắt lại rôi sẽ không nhìn lén đâu."
Tóc đen trên đầu Tiết Bạch Cẩm không cần gió cũng tự bay, nhìn như thể đang không áp chế được khí tức bên trong cơ thể, nàng suy nghĩ dùng hết sức bình ổn lại cảm xúc, nói: "Dạ Kinh Đường, vừa rồi ngươi đã thấy cái gì?"
Không biết Dạ Kinh Đường đã nghe những lời này bao nhiêu lân, nhắm mắt lại nói: "Ta sợ hai người đánh nhau sẽ xảy ra chuyện nên vội vàng đến đây ngăn cản. Nếu cô hoặc nàng trọng thường gần chết thì sao có thể không có quần áo che thân được chứ, giờ ta nhắm mắt quay lưng giữ khoảng cách nhé? Hơn nữa ta cũng không biết quần áo của Tiết giáo chủ bị xé rách đâu."
"Ngươi nghĩ ta muốn thế lắm hả?"
Tiết Bạch Cẩm cố gắng hết sức duy trì khí chất kiêu hùng, nhưng trong giọng nói vẫn mang vài phần nổi nóng của nữ tử: "Hôm trước ngươi vô cớ đánh nhau trên đường, ta ra ngăn cản khiến cho y phục đều bị ướt sũng nước mưa. Trở về thay quần áo xong mới uống nửa chén trà bên ngoài quán trọ đã bị nàng đánh đến cửa, ta sao có thể nói câu 'cô từ từ đã, ta về đổi quần áo cho chắc chắn đã như thế này chứ?"
Dạ Kinh Đường đặt y phục dưới mui thuyền rồi lùi lại giữ khoảng cách, khẽ gật đầu.
"Là do ta không trông chừng người này, tình hình vừa rồi khá nguy cấp, thực ra ta cũng không chú ý được nhiều, mong Tiết giáo chủ đừng để ở trong lòng."
Tiết Bạch Cẩm biết dưới tình huống này thì ai cũng không trách được, đè nén lại những suy nghĩ linh tinh, nhìn quần áo được để ở bên ngoài liền đưa tay ra nhận lấy, chuyển đề tài: "Chuyện lần trước ta nhờ ngươi điều tra giúp đã có manh mối gì chưa?"
"Ngự Sử Quán và Lục Phiến Môn cũng chưa tìm được đồ vật gì hữu dụng. Có điều từ lời của một đệ tử Bắc Lương đã biết được Long Chính Thanh có quan hệ với Tiêu Sơn Bảo. Trước khi chết Hoa Linh cũng nói về quân cờ và người chơi cờ phía sau, còn nói Long Chính Thanh biết tình hình thực tế."