Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 1167 - Chương 1167: Tư Lịch Hào Hùng

Chương 1167: Tư Lịch Hào Hùng Chương 1167: Tư Lịch Hào HùngChương 1167: Tư Lịch Hào Hùng

Nữ Đế thấy vậy mở mắt ra, quay đầu nhìn màn: "Ngươi làm gì?"

Dạ Kinh Đường cũng thẳng thắn, quay đầu: "Nghĩ cách chiêu hàng, dù có thế nào ta cũng phải xin lỗi, nếu không ngày mai bị đánh chết, cô cũng không thể để cho ta ở nhà chờ người ta đến tính sổ chứ?"

Nữ Đế nhìn Dạ Kinh Đường ôm Bình Thiên Giáo Chủ, còn nhéo người ta, biết việc này tình hình không tốt lắm hơn nữa nàng quả thật tán thưởng năng lực của Tiết Bạch Cẩm, nếu có thể khuyên hàng, hôm nay không nói chuyện võ đức thật ra nàng cũng sẽ bỏ qua chuyện cũ, gật đầu: "Cẩn thận chút, hứa chỉ cần không quá đáng quá thì triều đình có thể đáp ứng, ngươi xem rồi làm."

Dạ Kinh Đường thấy vậy cũng không nhiều lời, câm quần áo nhảy ra cửa sổ biến mất trong màn mưa.

Phạm Thanh Hào có chút không hiểu chuyện gì, vốn đang nghĩ muốn hỏi nhưng ngẫm lại cảm thấy không đúng, nhanh chóng đứng dậy chạy tới tủ quần áo của mình nhìn sau đó sắc mặt khẽ biến, đứng dậy chạy đến cửa sổ: 'Ø? Dạ Kinh Đường..."

Mưa bay lất phất ngoài cửa sổ, làm sao còn có bóng người nào đi qua lại nữa, thời gian trôi đi chưa bao lâu, cơn mưa lớn cũng không vơi bớt được bao nhiêu.

Dạ Kinh Đường sợ quần áo bị ướt vội ôm lồng ngực chạy như bay ven bờ sông giữa màn mưa, tiến vê phía thượng nguồn con sông.

Quần áo của Tiết Bạch Cẩm đã rách nát, váy cũng bị xé thành nhiều mảnh, hướng chạy trốn dân rời xa khỏi thượng nguồn con sông của Giang Châu Thành, thời gian trôi qua chưa được bao lâu.

Dạ Kinh Đường đoán chừng khả năng Tiết Bạch Cẩm trốn vào thành trong tình trạng không mảnh vải che thân là rất thấp, hiện tại hắn nên tìm kiếm phía trên thượng nguồn con sông, trong thôn xóm hoặc thuyền không người lái.

Sự thật không như hắn suy tính, Dạ Kinh Đường vừa đi qua mảnh đất hai người từng đánh nhau vài phút trước đã phát hiện một chiếc thuyền có mái che bị bỏ hoang bên bờ sông. Bên trong không có tiếng động nào, nhưng nhìn theo độ ngập nước của chiếc thuyền sẽ thấy phần đuôi nặng còn đầu thuyền nhẹ, xem ra có người bên trong đó.

Dạ Kinh Đường bước tới cách nó khoảng mười mét liên dừng chân lại, mở miệng hét lên: "Tiết giáo chủ?"

Bên trong mui thuyền kêu lộp bà lộp bộp, mái tóc dài rối tung của Tiết Bạch Cẩm phủ phía sau lưng, quấn một phong bì đỏ trước ngực, phần vai, eo và bụng lộ ra ngoài, trên đùi mặc chiếc quần màu trắng bạc nhưng lại ung dung ngồi trên đống cỏ đen đúa bên trong khoang thuyền, gương mặt lạnh lùng vẫn mang theo vẻ mặt thản nhiên như trước kèm theo sắc đỏ của sự tức giận.

Chiến đấu luôn là người thầy tốt nhất cho những chiến binh, mới vừa rồi đánh một trận với Nữ Đế, Tiết Bạch Cẩm cảm nhận được áp lực chưa bao giờ trải qua từ sau khi thắng Phụng Quan Thành nhưng lại không khiến cho người ta cảm thấy tuyệt vọng không thể làm gì như ở Phụng Quan Thành, đôi giản trên tay nàng đều không chạm được tới một góc áo của người kia. Sau ba đấm hai đá đã bị Nữ Đế đẩy xuống cửa dưới, đột nhiên nàng chạm được tới một cơ hội mà mấy năm ngồi tu luyện trên đỉnh núi cũng không chạm được.

Tiết Bạch Cẩm không giống Dạ Kinh Đường, mặc dù trong lúc đánh nhau có thể nhanh chóng tìm thấy thời cơ nhưng nền tảng không đủ trợ giúp cho nàng, vẫn còn đang ở giữa chừng con đường học hỏi khác nhau.

Đối với võ học trên đời đã sớm thấu hiểu, chỉ là còn quá sớm để vô địch thiên hạ, sau Phụng Quan Thành không có ai là đối thủ của nàng, thiếu đi áp lực chiến đấu ngang bằng với mình, khoảng cách đến võ thành cũng chỉ còn thiếu một cơ hội mà thôi.

Sau khi nắm bắt được cảm giác này, ngay cả việc nàng bị Dạ Kinh Đường theo dõi cũng tạm thời bị bỏ qua một bên, rời khỏi chiến trường liền một mình tự tìm tòi ở chỗ này, còn nghiêm túc đem loại cảm giác thấu hiểu bản chất của trời đất hòa vào xương cốt của mình.

Từng bước một chậm rãi cách biệt cả trời đất, chỉ cần đứng vững từng bước ở đây sẽ biến thành nhất tiên tam thánh thất đại khôi ở Đại Ngụy, nàng có thể trở thành một trong những võ thánh ở Môn Thần. Nhưng cuối cùng nàng có thể đứng ngang hàng với Tả Hiền Vương, cũng là nữ võ thánh trẻ tuổi nhất cho tới hiện tại, trong mắt nàng Nữ Đế giống như người dùng nắm đấm chứ không dùng lời nói. Tiết Bạch Cẩm không biết trước đây Nữ Đế mạnh tới mức nào, hôm nay mới phát hiện một chiến binh bình thường cũng có thể người thống trị một đất nước, mà Nữ Đế quả thực như vậy có thể thống trị cả một đất nước. Cho dù có tư chất trời ban cũng hoàn toàn là một con quái vật nhờ vào thực lực của cả nước bồi đắp.

Chưa kể đến Minh Long Đồ chỉ có hoàng đế có thể nắm giữ, loại thân dược Tuyết Hồ Hoa ngay cả võ khôi cũng khó xin được ba phần, hẳn sẽ được Nữ Đế dùng như cơm bữa, đánh không được không phải do thực lực của nàng không đủ mà là ai đến đều sẽ giống vậy.

Có điều Tiết Bạch Cẩm biết Nữ Đế nhất định có bệnh khó nói ra bên ngoài, bởi lẽ Chân Trường Thanh Đồ trong tay nàng, Nữ Đế không có khả năng đồng thời tu luyện sáu bức cùng lúc cả bên trong lẫn bên ngoài.

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bình Luận (0)
Comment