Chương 1166: Ta Mặc Giúp
Chương 1166: Ta Mặc GiúpChương 1166: Ta Mặc Giúp
Tuy biết hai người giao thủ bình thường không có khả năng nàng bị cản trở như hôm nay nhưng Dạ Kinh Đường vẫn còn sợ hãi, mở miệng nói: "Ta lớn như vậy vẫn là lần đầu thấy nữ nhân đánh nhau có thể đánh tới y phục không che cơ thể, còn đều là người có thân phận."
Nữ Đế sáp vào một chút: "Tuyệt thế nữ hiệp Chân Sơn thêm cả bổn cô nương, cho ngươi nhìn đủ ngươi còn có ý kiến? Ngươi đừng cho là ta vừa rồi không thấy, lúc Tiết Bạch Cẩm bay ra ngươi nhanh chóng lao đến đón người, ta bay ra ngươi nhắm lại hai mắt đến nhìn cũng không nhìn, mặc kệ ta ngã xuống nước, ngươi có ý gì? Ghét bỏ à?”
Dạ Kinh Đường chắc chắn câu nói cuối cùng của Bình Thiên Giáo Chủ ngươi chờ đó cho ta' hiển nhiên là nói hắn, không biết sau này có đánh hắn chết thật hay không, ai lại không có việc gì nghĩ muốn đánh với đào hoa kiếp này?
"Hai người các cô mạc danh kỳ diệu đánh nhau, vô ý sẽ chết người, ta tất nhiên là đến đây can ngăn, nhìn thấy cảnh hai người các cô không mảnh vải phân cao thấp ta còn dám nhìn tiếp? Cô cho rằng ta ôm nàng ấy không ôm cô nên ghen phải không, nếu không hiện tại ta ôm lại cô?"
Nói xong hắn giơ tay lên ôm lấy nàng.
Nữ Đế phát hiện cảm xúc của Dạ Kinh Đường không ổn định, sợ sẽ thật sự có ký ức nhớ mãi nên cũng không dám đùa nữa, thành thực tựa vào mui thuyền nhắm mắt ngưng thần.
Dạ Kinh Đường không biết Bình Thiên Giáo Chủ có bị thương không, trong lòng cũng có chút quan tâm, ra bên ngoài nhìn rồi đưa tay khép lại áo cho Ngọc Hổ.
Ngọc Hổ thấy Dạ Kinh Đường động tay động chân trước ngực, mở mắt: "Ngươi làm cái gì? Ta còn chưa ngất ngươi đã chuẩn bị cởi quần áo?"
"Ta mặc giúp cô, cởi quần áo cái gì."
Dạ Kinh Đường đưa tay sửa lại y bào kết quả phát hiện bên ngoài áo choàng màu đen ướt đẫm dán lên người Ngọc Hổ tuy không nhìn thấy da nhưng hình dạng nửa vòng tròn rõ ràng, thậm chí có thể nhìn thấy đỉnh nhỏ.
Dạ Kinh Đường theo bản năng nhìn xuống, Nữ Đế Ngọc Hổ quả nhiên phát hiện ra trơ mắt thấy Dạ Kinh Đường nhìn loạn, nàng nâng cằm nhíu mi nói: "Ngươi nhìn cái gì?"
“AI...
Dạ Kinh Đường nhắm mắt lại sau đó giúp buộc lại đai lưng, không nói gì thêm ôm Ngọc Hổ chạy ra khỏi màn mưa.
Nữ Đế vốn lấy tay che vạt áo lại, bên ngoài trời mưa to Dạ Kinh Đường chạy như bay còn không quên che mưa cho nàng, tay nàng giữ lại nón tre, che lại cái trán của Dạ Kinh Đường.
"Ngươi cứ như vậy chạy ra ngoài là sợ ta đánh chết Tiết nữ hiệp kia hay là sợ ta bị đánh chết?"
Dạ Kinh Đường cúi đầu nhìn: "Cô nói xem?"
Nữ Đế thật sự nhìn ra lo lắng của Dạ Kinh Đường, chín phần là vì sợ nàng gặp chuyện không may còn một phần có lẽ là lo Tiết Bạch Cẩm đánh chết nàng rước họa vào thân. Nàng nhìn sườn mặt của Dạ Kinh Đường vài lần sau đó nhẹ giọng nói: "Được rồi, ta biết sai rồi, sau này sẽ không bao giờ... như vậy nữa, được rồi chứ?"
Dạ Kinh Đường nghe những lời chịu thua này, bất an đến đâu cũng không nói được gì, khẽ thở dài ôm Ngọc Hổ nhanh chóng băng qua bờ sông, đi tới Quốc Công phủ, lập tức trở về khách viện.
Bên trong khách viện có vài người, Phạm Thanh Hoà đã trở lại ngôi một mình trước bàn, hai tay chống cằm nhìn mưa mà ngây người, cũng không biết nghĩ gì.
Rầm-
Dạ Kinh Đường nhanh như sét đánh, nhảy vào từ cửa sổ dừng ở bên trong phòng.
Phạm Thanh Hoà thấy Dạ Kinh Đường xông vào, dưới sự kinh ngạc nàng theo thói quen lấy hai tay che ngực, tránh bị đăng đồ tử này dùng sức mạnh nhưng khi thấy Nữ Đế trong lòng thì sắc mặt khẽ biến, vội đứng dậy: "Nàng ấy làm sao vậy?”
Nữ Đế chỉ là hư nhược, cụ thể cũng không có gì, lúc này từ từ nhắm mắt lại không nói.
Dạ Kinh Đường nhanh chóng đi tới trước giường, đặt Ngọc Hổ lên gối lại đắp thêm chăn: "Bệnh cũ của nàng ấy tái phát, Phạm cô nương mau xem cho nàng ấy, chăm sóc tốt cho nàng ấy đừng để nàng ấy chạy loạn."
Bệnh cũ tái phát?
Phạm Thanh Hoà thấy Nữ Đế mặc xiêm y của Dạ Kinh Đường, bên trong rõ ràng chỉ có quần lót mỏng như cánh ve, đáy mắt hiện lên vẻ nghi ngờ, thầm nghĩ: Chẳng lẽ không phải nhất thời trúng gió sao, một đại sơn vương như nàng không dám hỏi nhiều chỉ đi tới bên giường ngồi xuống bắt mạch cho Nữ Đế.
Dạ Kinh Đường thả màn xuống sau đó mở tủ quân áo ra hỏi: "Phạm cô nương, quần áo của cô để ở chỗ nào?"
Phạm Thanh Hào nhíu mi nghiêm túc bắt mạch, nghĩ đến tìm xiêm y cho Nữ Đế cũng không nghĩ lại: "Trong rương phía dưới tủ quần áo."
Dạ Kinh Đường ngồi xổm xuống mở thùng ra, nhìn thấy xiêm y màu sắc sặc sỡ tuỳ tiện cầm lấy hai bộ, chuẩn bị đứng dậy ra ngoài.