Chương 1165: Tránh
Chương 1165: TránhChương 1165: Tránh
Lách tách...
Ánh lửa mờ nhạt xuất hiện trong mui thuyền chiếu sáng từng ngóc ngách.
Nữ Đế mặc áo bào màu đen tựa vào trong mui thuyền, đại chiến một hồi bằng mắt thường có thể thấy khí sắc suy yếu, nhìn chung là không có vấn đề trừ đôi chân lộ ra khỏi áo choàng.
Đến khi có ánh sáng, Nữ Đế rụt chân lại khép vạt áo thêm một chút, nhìn sắc mặt lạnh như băng cùng bộ dáng rất tức giận, mở miệng nói trước: "Ta có chừng mực..."
"Cô có chừng mực cái gì?"
Dạ Kinh Đường ngồi trước mặt, cầm cổ tay bắt mạch: "Đó chính là Tiết Bạch Cẩm cầm đầu phản tặc, cô tự thân xuất mã chạy tới đấu một mình, thật sự không sợ bị đánh chết? Nếu Tĩnh Vương và triều đình biết, đời này của cô còn muốn ra ngoài một mình sao?"
Nữ Đế biết Dạ Kinh Đường sợ hãi không ít, ôn nhu nói: "Sau lưng Tiết Bạch Cẩm là hơn vạn mạng người, ta đưa đầu mình qua cho nàng ấy chém thì nàng ấy cũng không dám hạ đao. Ta chỉ muốn chiêu mộ thôi, vừa rồi ngươi không đến thì nàng ấy cũng không thắng được..."
Dạ Kinh Đường một chút cũng không tin lời nói bậy bạ này: "Tình hình cơ thể của cô ta còn không biết rõ sao? Cô kiên trì được bao lâu? Đánh nửa ngày, Tiết Bạch Cẩm còn vui sướng, nếu ta không đến dù cuối cùng có thể so với khí thế của Tả Hiên Vương thì chính cô nói xem cô còn đánh được mấy cái?"
Nữ Đế chớp mắt: 'Ít nhất ta có thể chống được hơn mười chiêu, một chút nàng ấy cũng không chống được chỉ cần có thể đánh trúng điểm yếu."
Dạ Kinh Đường hơi đưa tay lên: "Một chút nàng ấy cũng không chống được, vừa rồi đánh lâu như vậy vì sao còn chưa ngã xuống? Là cô cố ý thả đi hay bị nàng ấy chế trụ, đánh vào điểm yếu? Lúc trước đã như vậy, cô còn đánh cược sau đó nàng ấy nhất định sẽ lộ sơ hở? Tiếp hơn mười chiêu, một chút cơ hội Tiết Bạch Cẩm cũng không cho, cô còn có thể giết nàng ấy chắc?"
Nữ Đế thật ra biết thế cục, nàng luyện Lục Trương Minh Long Đồ nhưng hai bức Minh Thần và Trường Tanh đều là đồ giả, những khuyết điểm sẽ dần làm cơ thể suy yếu, nếu đánh lâu thì không chiến cũng bại.
Dù Tiết Bạch Cẩm không có Minh Long Đồ, mạng sống cũng không ngắn như nàng ấy, hoàn cảnh có xấu hơn nữa thì chỉ cần không bị đánh chết, cuối cùng cũng có thể bị kéo chết.
Thật ra nàng cũng chỉ có cơ hội trong mười chiêu, trong mười chiêu Tiết Bạch Cẩm không lộ ra sơ hở thì nàng sẽ chạy.
Thắng bại toàn bộ đặt vào Tiết Bạch Cẩm có sai lầm hay không, đối với quân lính bình thường mà nói có lẽ nàng là mười phần, dù sao tỷ lệ một võ giả đỉnh cấp giao thủ xuất hiện sai lâm còn nhỏ hơn so với việc ngã trên đường.
Nữ Đế cũng không cho rằng bản thân thất bại, dù nàng không phải quân lính bình thường, tự tin trong vòng mười chiêu nắm được cơ hội vẫn có. Hơn nữa nàng có ưu thế hơn ở Minh Long Đồ, nhược điểm cũng ở Minh Long Đồ, nếu mười năm trước không gấp gáp giải, hiện tại cơ thể nàng đã không bị thương, đơn thuần dựa vào thiên phú đánh thì nàng có tự tin áp chế được Tiết Bạch Cẩm.
Nhưng những điều đó chỉ là suy nghĩ của bản thân, hôm nay đánh không có kết quả, nói cái gì cũng không còn ý nghĩa, ai mạnh ai yếu chỉ có thể lân sau gặp mặt mới rõ. Nữ Đế im lặng một lát rồi mở miệng: "Tiết Bạch Cẩm trạc tuổi ta, chỉ với thân thể phàm thai đã có thể đánh với ta thành cục diện này, quả thật không thẹn với đánh giá của Phụng Quan Thành, ta thừa nhận nàng ấy là đối thủ. Nhưng võ nghệ tốt, võ đức không được, lúc nóng giận vậy mà giống với người đàn bà chanh chua xé xiêm y...'
Dạ Kinh Đường nghe thấy xé y phục thì có chút đau đầu. Lần trước hắn ở chư bộ Tây Hải từng thấy Bình Thiên Đại Giáo Chủ đánh nhau, một thân xiêm y kia nhìn qua không được thuận tiện, đeo bao tay giống song dùng chuỳ đánh ngựa Tả Hiền Vương, tay áo cũng không bị rách.
Hôm nay y phục bị xé nát chỉ có thể là sau khi tắm rửa xong trở về vừa mới thay một bộ thường phục nhẹ nhàng đã bị Ngọc Hổ tìm tới cửa, sau đó ăn hành.
Nhớ lại một chút, Dạ Kinh Đường nhìn Ngọc Hổ: "Nữ nhân đánh ngoan độc như vậy làm gì? Ở nơi hoang dã không phải ai cũng nói võ đức, thấy y phục người ta bị nát thì nên dừng tay. Còn cả cô nữa, mặc như vậy còn muốn ra ngoài đánh nhau? Váy nhỏ rách thì mông cũng rách. ÁI"
Nữ Đế đưa tay phải nhéo eo Dạ Kinh Đường, nghiêm túc nói: "Ta coi nàng ấy là nữ nhân mới không bắt nạt nàng ấy, mặc thường phục đánh với nàng ấy ở nơi hoang dã. Nếu là nam nhân thì ta đã mặc kỳ lân kim giáp, thêm kim lân ngọc cốt đao thương bất nhập đứng cho nàng ấy đánh thì nàng ấy cũng không thắng được."
"Cô cũng biết nên mặc đồ bần một chút tránh lúc đánh nhau bị văng lung tung, nghĩ nữ nhân hành tẩu giang hồ không có đầu óc, rõ ràng là ra bên ngoài còn không biết chú ý phòng hộ?”
"Nàng ấy đánh đầu gối mạnh đến nỗi quần cũng không bị rách, nếu không phải trong lúc giao thủ ngộ ra điều gì, đột phá bình cảnh không khống chế được sức mạnh thì ngực cũng không bị thương. Bị đánh thành trần trụi chỉ có thể nói là do nàng ấy có vấn đề, kỹ không bằng người ngược lại còn tuột váy ta, không nói võ đức chính là nàng ấy mới đúng."
Trước kia Dạ Kinh Đường cũng đã làm hỏng quần không ít lần, sau đó lại phát hiện phần thân trên của Hiên Viên Triều không mặc gì, toàn bộ nửa thân dưới là bộ giáp tạo hình kỳ lạ mới ngộ đạo võ khôi mặc nhuyễn giáp không có ý nghĩa gì, y bào bị xé nát chỉ còn nhuyễn giáp, nói không chừng lại doạ người hơn, mặc quần tốt mới có thể giữ được thể diện bất kể thắng thua, từ đó về sau áo choàng hắn mặc tuỳ tiện nhưng quân nhất định phải mặc chắc.