Chương 1181: Không Tiện Nói
Chương 1181: Không Tiện NóiChương 1181: Không Tiện Nói
Dạ Kinh Đường tiến vào Dương Phượng Đường, sau đó nhìn thấy tiểu thư thiếu phụ quần áo tịnh lệ đứng đầy đường, bên người cũng có không ít công tử thư sinh.
Cửa hàng hai bên đường cũng không nguy nga khí phái như Vân An, ở giữa là một dòng sông nhỏ, vài cây cầu đá kết nối hai bên bờ, cửa hàng đều là lầu nhỏ hai tâng, để lộ ra một loại khí tức tiểu gia bích ngọc vùng sông nước.
Phạm Thanh Hòa ôm Chim Chim lười nhác đi dạo dọc đường, bam đầu còn tận lực lùi vê sau hai bước, cũng không nói chuyện tránh người qua đường hiểu lầm, kết quả đi ra mấy bước chợt nghe đằng sau truyền đến tiếng cô nương xì xào bàn tán: "Công tử vừa mới đi ngang dáng dấp thật đẹp, không biết là công tử nhà ai..."
"Nghĩ gì thế? Không thấy người ta dẫn nữ nhân theo hay sao."
"Đó là nha hoàn? Trong ngực ôm một con Bạch Mẫu Kê."
"Chít chít? !"
Chim Chim chấn kinh đây mắt, thò đầu ra khỏi cánh tay Phạm Thanh Hoà nhìn phía sau.
Phạm Thanh Hòa vội vàng đè Chim Chim xù lông lại, nghe người ngoài nói mình giống nha hoàn, trong lòng đương nhiên không mấy vui vẻ, lại bất động thanh sắc tăng tốc hai bước đi trước mặt Dạ Kinh Đường, sóng vai nhau dò hỏi: "Vẫn còn rất xa sao?"
"Không còn xa, ở ngay phía trước."
Dạ Kinh Đường cũng nghe được chuyện phiếm phía sau, cảm thấy mình có chút mất khí độ quân tử, lập tức mua một chiếc ô giấy dầu bên đường che trên đầu Phạm Thanh Hòa.
Phạm Thanh Hòa hơi rụt cổ lại, đưa mắt nhìn ô giấy dầu có chút xấu hổ: "Như vậy không tốt lắm đâu?"
Dạ Kinh Đường ánh mắt đường đường chính chính: "Cô là dì ta, ta che ô cho cô có gì lạ?"
"Đi thôi."
rà
Phạm Thanh Hòa nghe Dạ Kinh Đường đổi giọng gọi dì, trong lòng càng cổ quái, đi dưới dù vài bước lại mở miệng nói: "Ai là dì ngươi? Quan hệ giữa chúng ta bắn đại bác cũng không tới, chỉ kém một đời trong tộc thôi."
Như vậy còn không phải là tiểu a di?
Dạ Kinh Đường có chút buồn cười, cũng không có nói gì, theo nàng đến bên ngoài Thải Vân Các ở dải đất trung tâm.
Mặc dù danh khí rất lớn nhưng Thải Vân Các nhìn từ bên ngoài chính là một căn nhà nhỏ ba tầng, còn không lớn bằng tiệm vải của Tam Nương.
Nhưng mà khách đến quý khí hơn rất nhiều, hơn phân nửa là phu nhân mặc kim mang ngọc, còn dẫn nha đầu thân cận đến. Dạ Kinh Đường đứng ở cửa ra vào nhìn, phát hiện cũng có công tử thư sinh văn bào định chế ở bên trong cho nên cũng đi vào đó.
Bên trong cửa hàng, lão bản nương tính sổ sau quầy cũng là người sáng suốt, nhìn thấy công tử tuấn lãng bồi tiếp mỹ nhân đến nhà, còn là quân lính lưng đeo bội đao dáng vẻ oai hùng, biết ngay là thân tài muốn lấy lòng giai nhân tới, đáy mắt lộ ra ý cười như gặp thân hữu, vội vàng đi từ phía sau quầy ra, nói: "Ai gu, công tử và cô nương đều rất đẹp đôi, thiếp thân lại chưa từng gặp, hai vị mới tới Giang Châu hay sao?”
Dạ Kinh Đường đưa dù nhỏ che nắng cho tiểu nhỉ, cười đáp: "Chưởng quỹ có nhãn lực thật tốt, mới tới hai ngày, nghe nói quý điếm tay nghề tốt, tới xem một chút."
Lão bản nương chỉ nhìn khí khái Dạ Kinh Đường đã biết tài lực không kém, cũng không ẩn ý, trực tiếp đưa tay chỉ lên cầu thang: "Mời hai vị lên lầu. Là chọn y phục cho cô nương này?"
"Đúng vậy.'
Dạ Kinh Đường và Phạm Thanh Hòa cùng nhau lên lầu hai, đi vào trong một phòng trà an vị.
Lão bản nương phục vụ rất tốt, không để hắn đi tới đi lui, dâng trà trước sau đó gọi mấy cô nương vóc dáng rất khá, mặc váy được cắt may đúng lúc tiến đến đứng trước trà án cho hắn chọn lựa...
(-@)I
Dạ Kinh Đường ngồi nghiêm chỉnh trên bàn trà, nhìn một loạt cô nương trước mặt, chẳng biết tại sao cảm cảnh tưởng có chút giống như đã từng thấy. Phạm Thanh Hòa cũng không ngờ còn có thể dùng phương thức xa hoa lãng phí như thế chọn lựa y phục, giống như Thiếu nãi nãi ngồi trên ghế, xoa đầu Chim Chim dò xét trái phải, cũng không biết nói cái gì cho phải.
Lão bản nương không thấy kỳ quái với phản ứng của hai người, ngồi xuống bên cạnh ôn nhu hỏi thăm: "Cô nương có vừa mắt bộ nào không? Nếu như không thích có thể đổi, y phục bên trong cửa hàng nhiều kiểu dáng, không chỉ đại sư Giang Châu tự mình đo may mà còn có hàng ở Vân An, đồ Phạm Cửu Nương tự mình đo may cũng có."
Phạm Thanh Hòa nghe thấy Phạm Cửu Nương đích thân làm, tự nhiên nhớ tới một số thứ không tốt, hơi do dự hỏi: "Những đồ đó có thể mặc như thế này ra để chọn?"
Lão bản nương chớp chớp mắt, chỉ một câu nói đó thì hiểu cô nương này cũng là một người phóng khoáng, cười nhẹ: "Bọn họ đều là cô nương trong cửa hàng, có nhiều thứ đúng là không tiện mặc ra trước mặt nam tử..."
Dạ Kinh Đường đi theo mua y phục, nghe thấy lời ấy tự giác đứng dậy: "Không sao, ta ra ngoài đứng chờ, cô cứ từ từ chọn, có thể mua thêm mấy món đem về cho mấy người Tam Nương."