Chương 1197: Lối Vào
Chương 1197: Lối VàoChương 1197: Lối Vào
Tam Tuyệt Tiên Ông vuốt râu gật đầu, còn muốn khách sáo thêm vài câu, bỗng bên tai động đậy, quay đầu nhìn về bức họa tổ sư phía sau.
Đùng -
Đùng -
Tiếng trâm đục vang lên khe khẽ, ánh nến trên bàn cũng hơi rung chuyển theo, cảm giác như có một con mãng long đang tung hoành ngang dọc trong ngọn núi.
Đương nhiên Tiêu Tông Nguyên và Lệnh Hồ Nhân Cương cũng nghe thấy động tĩnh, thần sắc âm ấm ban đầu cũng bay biến không thấy đâu, chuyển thành vẻ nặng nề, đồng thời nhìn vê bức họa tổ sư phía sau lưng...
"Cô - cô-....
Trăng sáng sao thưa, âm thanh vang lên trên bầu trời đêm như tiếng chim hót trong cánh rừng sâu thẳm.
Vài môn đồ của Tiêu Sơn Bảo giữ đao bên eo, di chuỷen qua lại ở lối mòn trong rừng, khung cảnh xung quanh là những gian nhà tao nhã, còn có thể nghe thấy tiếng trò chuyện của người chủ sự bên trong cánh cửa:
"Theo tin tức truyền đến từ thành Giang Châu, hẳn là quan đao mới chế tạo có thể được triều đình lựa chọn...
"Chi phí chế tạo cao quá, việc này ít nhiêu gì cũng phải kéo dài đến rằm tháng ba tháng năm..."...
Phía sau núi khác với mái nhà nguy nga đằng trước Tiêu Sơn Bảo, giống với khu rừng non xanh nước biếc hơn nhưng căn biệt viện ẩn mình giữa rừng trúc cách không quá xa lại không ảnh hưởng lẫn nhau, cực kỳ riêng tư, là nơi sinh sống của chưởng môn và đường chủ có địa vị cao.
Dạ Kinh Đường vòng qua sau núi từ chân núi, đi vào càng sâu trong liền phát hiện phòng vệ càng thêm nghiêm mật, không chỉ có trạm canh gác ngoài sáng, giữa rừng trúc còn có trạm gác ngầm, dù không đến mức phát hiện ra tung tích của hắn nhưng muốn tuy lùng đến hang băng theo như lời đọc được trong sơn động vẫn có chút khó khăn.
Hàng năm Phạm Thanh Hòa qua lại trong giang hồ Bắc Triều, thuần thục việc tìm cấm địa ẩn giấu hơn Dạ Kinh Đường rất nhiều, lúc này đang âm thầm men theo theo một con kênh nhỏ, tìm kiếm những cái bẫy có thể tồn tại dưới đất, còn thấp giọng nói:
"Không nhìn thấy lối vào sơn động ở đằng sau núi nhưng thượng nguồn con kênh nhỏ này ở ngay mặt trên sân trong kia, tất nhiên bên trong có cửa suối, lần mò theo đó chắc hẳn có thể tìm thấy lối vào..."
Để tiện lẻn vào, Phạm Thanh Hòa thay y phục hành tẩu ban đêm, cũng chính là trang phục khi hiện thân ở Ổ Châu năm đó, bộ hắc y bó sát bọc lấy dáng người lả lướt phập phồng, miếng vải đen che lấy tóc và gương mặt, chỉ để lộ mỗi đôi mắt; đề phòng môn đồ tuần tra phát hiện sự khác thường nên vẫn khom lưng cúi thấp người dẫn đường.
Dạ Kinh Đường mặc hắc y che mặt, đi đằng sau Phạm Thanh Hòa, hai thước phía trước mặt là chiếc eo thon nhỏ và mặt trăng tròn trịa, song đang là lúc làm chính sự, hắn cũng không nhìn lung tung, chỉ nghiêng tai lắng nghe tiếng gió thổi cỏ lay.
Hai người men theo phía trước suốt nửa dặm đường, tránh đi tất cả trạm canh gác ngoài sáng và trạm canh gác ngầm, dần dần đi đến ngoài sân theo lời của Phạm Thanh Hòa.
Tường sân rất cao, xung quanh đều là cây trúc, dưới đất không có dấu vết hoạt động, thoạt nhìn có vẻ hiếm người ra vào.
Dạ Kinh Đường thăm dò từ bức tường, dò xét trong viện, có thể thấy được trong sân rất sạch sẽ, trong phòng tỏa ra mùi than củi thoang thoảng nhưng không quá rõ ràng, người thường căn bản không thể cảm nhận được.
Phạm Thanh Hòa nghiêng tai lắng nghe một lát phát hiện trong viện không có ai, hai người cùng đáp xuống mái hiên, một trái một phải dán ở cửa.
Dạ Kinh Đường không hành động thiếu suy nghĩ chỉ đề xung quanh; Phạm Thanh Hòa cẩn thận kiểm tra cửa phòng sau đó lấy một cây ngân châm ra, chầm chậm lướt lên trên khe cửa, sau khi chắc chắn không có cơ quan gì mới lắng lặng đẩy cửa phòng ra, thoăn thoắt tiến vào trong.
Trong phòng là một nhà kho, trên các dãy kệ chứa nhiều khoáng thạch, dường như đã không được di dịch rất lâu rồi, đọng lại một lớp bụi dày, nhưng giữa sàn lại rất sạch sẽ, hiển nhiên có người qua lại.
Phạm Thanh Hòa nghiêng tai cẩn thận lắng nghe, có thể nghe được tiếng nước chảy nhè nhẹ, nàng ấy đi theo vào một góc nhà, nhẹ nhàng dịch chuyển ba cái rương gỗ chất chồng lên nhau lộ ra một cánh cửa ở phía sau.
Cánh cửa là kiểu phòng không có cửa sổ ở bốn phía, chính giữa là cầu thang dẫn xuống lòng đất, con kênh bên ngoài thông với nơi này.
Dạ Kinh Đường thấy vậy thì cảm thấy cách thức giấu đồ của Tiêu Sơn Bảo vẫn khá đơn giản, nhưng hắn không thiếu cảnh giác, tay chạm vào chuôi đao tiến lên phía trước, vô thanh vô tức xuống cầu thang, lân theo địa đạo di chuyển đằng trước, phát hiện địa đạo rất sâu, cảm giác như muốn làm thông thoáng hai mặt trước và sau của đỉnh núi ở Tiêu Sơn Bảo, hơi giống với con đường tị nạn và trốn thoát khi môn phái gặp phải kẻ địch mạnh.
Phạm Thanh Hòa đi khoảng một đoạn cũng có loại cảm giác này, sau khi đi thêm một lát bỗng nhiên phát hiện trước mặt mình có một điểm sáng màu đỏ mờ mờ.
Dạ Kinh Đường khẽ giơ tay ý bảo Phạm Thanh Hòa để ý rồi châm chậm tiến đến chỗ ánh sáng màu đỏ, rất nhanh đã phát hiện ra một cái cửa.