Chương 1196: Thế Nào
Chương 1196: Thế NàoChương 1196: Thế Nào
Trời lặn trăng lên, tất cả đèn lồng trong Tiêu Sơn Bảo được thắp sáng. Trung tâm lôi đài chỉ toàn là đao quang kiếm ảnh, xung quanh đều là đệ tử đến từ các môn phái lớn, trong đó còn có một số cao nhân nổi tiếng ở Giang Châu.
Chưởng môn các môn phái ngồi trong chính điệ sơn trang, có khoảng bốn mươi chỗ ngồi, phần lớn là những danh nhân của Giang Châu, còn lại là người đến từ Trạch Châu, Ngô Châu và những nơi khác.
Mặc dù Tiêu Sơn Bảo không còn như xưa nữa nhưng có tới bốn mươi người ở đó, nói cách khác ở đó toàn là bậc thây đứng đầu. Chỉ có rất ít người không phải nhân vật có tiếng trên giang hồ. Tổ tiên bọn họ quá giàu có nên sảnh chính được xây rất khí phái.
Chính điện được xây dựa lưng vào núi, ở giữa có bốn cây cột để chống đỡ mái vòm, hai mặt bên ngoài là sân, bên trái bên phải là các sảnh lớn, phía chính diện là mảnh trời rộng lớn, ngồi trong chính điện sẽ có cảm giác kiêu hùng đang ngạo nghễ ngắm nhìn giang hồ.
Chỉ là không có võ chủ tọa trấn, chủ nhân của Tiêu Sơn Bảo là Tiêu Tông Nguyên cũng không dám ra vẻ ta đây như vậy, chủ vị ở bậc thang chính đường đã bị dỡ xuống từ lâu sửa lại thành bàn, đặt lò đồng đốt hương và một số danh binh, mặt trên là ba bức họa chân dung làm vật tổ.
Bức họa chính giữa là hình ảnh ông lão mặc áo nho sam, cũng là tổ tiên của Tiêu gia đã từng ngạo nghễ thiên hạ; hai bên trái phải còn lại là thế hệ đã phục hưng Tiêu Sơn Bảo.
Dáng vẻ Tiêu Tông Nguyên rất nho nhã, ngồi trên ghế gập bàn phía dưới, tay bưng chén trà, nghiêm túc quan sát vãn bối bên ngoài giang hồ luận bàn. Phía tay phải là Tam Tuyệt Tiên Ông đầu tóc hoa râm, còn bên trái lại là nhân vật số hai ở Giang Châu, trang chủ Lệnh Hồ Nhân Cương của Kim Hồ Sơn Trang.
Kim Hồ Sơn Trang cũng là môn phái lớn trong giang hồ, hơn ba mươi năm trước, từng thay thế Tiêu Sơn Bảo trong khoảng thời gian ngắn trở thành bá chủ Giang Châu; nhưng bắt đầu từ lão trang chủ ở Tháp Vọng Lâu, sau khi bị Lục Tiệt Vân áp đảo bằng thủ đoạn vô lại, Kim Hồ Sơn Trang theo đó mà xuống dốc không phanh, từ từ mờ nhạt khỏi tâm mắt giang hồ.
Vốn dĩ Kim Hồ Sơn Trang và Tiêu Sơn Bảo được xem là đối thủ cạnh tranh, nhưng sau khi biến thành huynh đệ cùng cảnh ngộ, quan hệ bỗng dưng tốt đẹp, bây giờ coi như mặc chung một cái quần ôm nhau sưởi ấm.
Luận bài bên ngoài lúc này là chân truyền của Tam Tuyệt Tiên Ông và con chính thất của Lệnh Hồ Nhân Cương, mặc dù chênh lệch khá xa so với Dạ Kinh Đường trạc tuổi nhưng đặt cùng thế hệ đã được xem là người xuất sắc.
Tam Tuyệt Tiên Ông làm võ nhân ngoại châu, chạy đến làm khách ở Giang Châu, đồ đệ vừa một chọi hai, hiện tại còn chuẩn bị một chọi ba, tất nhiên trong lòng sẽ cao hứng.
Nhưng trước mặt người có tiếng tăm ở Giang Châu và cả sảnh đường, Tam Tuyệt Tiên Ông cũng không thể đắc ý vênh váo, chỉ vuốt râu bình luận:
"Hậu sinh khả uý. Thân thủ này của Lệnh Hồ hiền chất quả thực có phong thái của Lệnh Hồ lão trang chủ năm xưa, nếu thêm hai tuổi nữa, chỉ sợ đồ đệ ngốc này của lão phu không trụ được ba chiêu đã ngã xuống lôi đài..."
(
Hậu sinh khả úy: có nghĩa là kẻ sinh sau ắt hơn bậc tiền nhân. Lớp trẻ là lực lượng mới, có sức vượt trội hơn hẳn các bậc tiền bối, nên rất đáng nể phục. )
Lệnh Hồ Nhân Cương cũng nhìn ra tình hình của nhi tử không tốt lắm nhưng biểu cảm vẫn bình tính:
"Lời này của Quảng lão quá khen rồi, dù sao khuyển tử chỉ mới mười chín, học được gia học tổ truyền cũng đã không dễ, đâu ra phong thái như người vừa nói, đánh đồng với gia phụ là quá đề cao nó rồi."
Ha ha....
Tam Tuyệt Tiên Ông ngoài bảy mươi cũng xem như cùng một thế hệ với Lệnh Hồ lão trang chủ của Kim Hồ Sơn Trang, năm đó còn từng tỷ thí với nhau, nhắc đến chuyện này dò hỏi thêm:
"Gần đây thân thể của Lệnh Hồ lão trang chủ thế nào? Lại nói, thật tình đã nhiều năm rồi chưa gặp mặt...'
Tranh tài võ chủ đều là chiến đấu bằng mạng, cuộc chiến sinh tử rất khó dừng ngay điểm đến, bình thường sau khi thua cuộc sẽ để lại mầm bệnh; nếu đối phương nương tay thì càng không còn mặt mũi nào để tiếp tục hành tẩu giang hồ tranh công danh lợi lộc, hâu hết đều rửa tay bằng chậu vàng thoái vị cho người mới.
Năm đó, xếp hạng của Lệnh Hồ Quan Chỉ trong võ chủ không được tính là cao, trong trận chiến với Lục Tiệt Vân ở Tháp Vọng Hải, bởi vì kiệt sức, khí mạch bị trọng thương, thời điểm ấy danh tiếng mất hút trong giang hồ, suốt ba mươi năm chưa từng lộ mặt một lân nên đã bị giang hồ hào kiệt đương thời quên lãng, cũng chỉ có ông lão như Tam Tuyệt Tiên Ông còn nhớ.
Phận làm con trai là Lệnh Hồ Nhân Cương, khi đối mặt vấn đề này hắn chỉ biết lắc đầu thở dài:
"Tạ Quảng lão quan tâm, thân thể gia phụ còn khỏe mạnh lắm nhưng vẫn là dáng vẻ như trước, cả ngày đóng cửa không ra ngoài rèn kiếm, cũng không muốn gặp khách lạ."