Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 1195 - Chương 1195: Trà Trộn

Chương 1195: Trà Trộn Chương 1195: Trà TrộnChương 1195: Trà Trộn

Phạm Thanh Hoà theo hắn ngắm cảnh một lúc rồi nhìn đến đủ loại người muôn màu muôn vẻ bên trong thị trấn.

Thị trấn dưới chân núi không phải là sản nghiệp của Tiêu Sơn Bảo, có thể thấy được rất nhiều xưởng rèn ở đây. Ngoài ra còn có những sạp dựng bên đường để bán đao kiếm. Nơi này đúng là một khu chợ thiết khí lớn. Trong lúc đi lại có thể nghe thấy tiếng leng keng của búa đập vào miếng kim loại và tiếng rao hò của những người bán hàng: "Chư vị đi ngang đừng bỏ qua, các loại danh đao danh kiếm đây, Ly Long Đao, Linh Cơ Kiếm, Quân Sơn Đao, cần có một cái để già trẻ trong nhà không bị ức hiếp."

Dạ Kinh Đường đang thưởng thức phong cách hùng vĩ của Đại Nhật huyền sơn thì nghe được động tĩnh, quay đầu lại nhìn theo hướng phát ra âm thanh.

Gian hàng chỉ có mấy chiếc bàn gỗ xếp lại với nhau, trên đó bày một thanh kiếm. Rất nhiêu thiếu niên trẻ tuổi đang tụ tập quanh đó ngắm nhìn. Trong đó vật được xem nhiều nhất là một thanh Ly Long Đao, có người hỏi: "Ngươi có chắc nó giống hệt với thanh đao của Dạ Kinh Đường Dạ đại hiệp không?”

"Chất liệu thì chắc chắn khác nhau, nhưng thanh kiếm này được rèn dựa theo hình dạng của thanh kiếm thật. Nếu chỉ nhìn bê ngoài chắc chắn sẽ không nhận ra được, nếu có bất kỳ sự khác biệt nào thì ngươi có thể lấy kiếm chém ta..."

"Ta chưa từng thấy qua thì sao có thể biết được nó khác nhau chỗ nào..."

"Con đường phía trước còn rất dài, nếu ngươi chăm chỉ luyện võ thì cuối cùng sẽ có ngày gặp được thôi. Làm người phải có chí hướng..."

Phạm Thanh Hoà dừng chân bên đường, liếc nhìn đám đông đang vây xem rồi nhỏ giọng hỏi: "Người ở nơi này thật là vô đạo đức mà, ban ngày ban mặt lại dám nói hươu nói vượn như vậy, ngươi không quản sao?"

Dạ Kinh Đường chỉ cần nhìn qua đã thấy thanh đao mà người bán hàng đang bán, bê ngang thanh kiếm rộng bằng hai ngón rưỡi, dài khoảng ba phân, vỏ kiếm được điêu khắc dựa theo Ly Long Đạo, thậm chí các chi tiết còn được làm rất tỉ mỉ. Tuy không thể nói khó phân biệt được thật giả nhưng phong cách lại hoàn toàn giống nhau.

Dạ Kinh Đường thấy tay nghề của người bán đao khá tốt, chỉ lắc đầu cười cười: "Nhìn từ xa có thể biết được đây là hàng nhái rồi, nên cũng không thể gọi là nói hươu nói vượn được. Người ở khắp nơi đều mang Ly Long Đao bắt chước theo ta. Thành thật mà nói, nhờ điều này ta có thể dễ dàng ởđi lại trong giang hồ hơn, không cần cải trang."

Phạm Thanh Hoà thấy vậy cũng không quan tâm mà tiếp tục lên đường, nàng lại nhìn chiếc áo choàng mà Dạ Kinh Đường mặc: "Nhân tiện cho ta hỏi, sao lúc nào ngươi cũng mặc hắc bào vậy? Ta nghĩ nếu ngươi mặc bạch bào sẽ có cảm giác tiên khí hơn."

Không phải do Dạ Kinh Đường chỉ thích mặc cố định một màu, đây là do thói quen từ nhỏ mà thôi, hắn giải thích: "Hắc bào không thấy được vết bẩn, nếu dính máu cũng sẽ không thấy được. Ngược lại nếu như mặc bạch bao thì chỉ cân dính một chút máu đã phải đi thay rồi, đang hành tẩu bên ngoài thì làm gì có thời gian thay được? À. . nếu cô muốn xem thì ta sẽ quay lại thay một bộ bạch bào mặc vào cho cô xem."

Thật ra Phạm Thanh Hoà cho rằng Dạ Kinh Đường đẹp nhất là khi không mặc gì cả, các đường nét cơ ngực và cơ bụng của hắn có thể khiến người ta đỏ mặt. Tuy nghĩ vậy nhưng Phạm Thanh Hoà cũng không nói rõ suy nghĩ này của mình ra, nàng chỉ con đường trước mặt: "Nhìn gì vậy, ngươi chỉ nên mặc nó cho đám người Tam Nương xem thôi... Đến nơi rồi, chúng ta vào bằng cách nào đây?”

Cả hai đang nói chuyện thì đã đến cổng của Tiêu Sơn Bảo.

Cổng lớn Tiêu Sơn Bảo được làm từ những tảng đá lớn màu trắng, bên ngoài có bốn môn đồ đeo kiếm đứng gác. Thi thoảng có một vài đệ tử môn phái ra vào, khi ấy họ sẽ đứng lại nói gì đó một chút: "Người của Tam Tuyệt Cốc thật lợi hại, vậy mà có thể đánh thắng hai hiệp liên tiếp, nếu không có người chế trụ bọn họ thì Giang Châu chúng ta sẽ rất mất mặt."

"Dù sao Tam Tuyệt Tiên Ông cũng là người đã từng giao thủ với lão thần tiên Phụng Quan Thành, sao đồ đệ hắn ta không lợi hại cho được? Nhưng ngươi cứ yên tâm, thiếu chủ của Kim Hồ Sơn Trang chắc chắn sẽ không thua..."

Dạ Kinh Đường chú ý tứ phía thì hỏi được bên trong Tiêu Sơn Bảo đang diễn ra một cuộc thi đấu võ nghệ, xung quanh đó đang có rất nhiều người, muốn vào trong cần phải tự báo thân phận. Nếu hắn nói ra thân phận của mình, chỉ sợ toàn bộ Tiêu Sơn Bảo phải co đầu rụt cổ, đây chắc chắn là một biện pháp tồi.

"Đợi đến khi trời tối, chúng ta hãy lặng lẽ lẻn vào. Ngọn núi phía sau Tiêu Sơn Bảo có một hang động được canh gác rất nghiêm ngặt, chắc chắn trong đó giấu thứ gì đó. Mục đích lần này chúng ta đến đây chính là để tìm hiểu thứ ẩn giấu bên trong đó..."

Dạ Kinh Đường và Phạm Thanh Hoà lên kế hoạch cho lần hành động này. Hai người gửi ngựa vào chuồng của khách điếm rồi thay quần áo thích hợp để lẻn vào đó. Khi mặt trời đã lặn, hai người bọn họ cùng nhau đi dọc theo chân núi thẳng về phía sau...

Đinh Định Bang!

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bình Luận (0)
Comment