Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 1194 - Chương 1194: Huyên Dương Đình

Chương 1194: Huyên Dương Đình Chương 1194: Huyên Dương ĐìnhChương 1194: Huyên Dương Đình

Nhưng kết quả vừa cúi đầu lại nhìn thấy bộ dáng nhếch nhác của mình, một cảm giác xấu hổ đột nhiên chiếm lấy toàn bộ trái tim nàng, nàng nhanh chóng chạy lên giường lấy chăn quấn người mình thật chặt.

Dạ Kinh Đường đứng ở cửa, cảm thấy tốt nhất chính mình không nên nói nhảm thêm nữa, hắn lắng tai nghe thử, sau khi chắc chắn Phạm Thanh Hoà không còn khóc nữa mới xoay người rời đi.

Mặt trời lên cao khiến cho sương mù tan đi, người đến người đi, chớp mắt đã tới trưa.

Dạ Kinh Đường thay trang phục giang hồ, trên đầu đội một cái đấu lạp đi ra từ chuông ngựa khách điếm.

Một lúc sau, tiếng bước chân trong quán trọ truyên đến.

Dạ Kinh Đường quay đầu lại thấy Phạm Thanh Hoà đã thay y phục bình thường đang bước từng bước đi xuống cầu thang, tuy trên mặt mang theo một tấm mạng che mặt không thể nhìn ra biểu cảm nhưng sau khi thấy hắn thì lại rõ ràng cúi đầu xuống một chút.

Dạ Kinh Đường chỉ liếc nhìn một cái mà đã bị vẻ đẹp đó làm cho choáng ngợp, mãi đến khi hoà vào dòng người, trái tim hắn mới bình tĩnh lại được. Hắn biết Phạm Thanh Hoà vẫn còn xấu hổ, không có bất kì việc gì mà hắn không thể giải quyết được, hắn xoay người lên ngựa nói: "Lúc nãy ta lên phố có nhìn thấy một vài thương nhân ở Tây Hải, bọn họ đến Giang Châu để mua binh khí sao?"

Phạm Thanh Hoà tiến tới chỗ hắn, mũi chân nhẹ nhàng điểm một cái đã ngồi ở phía sau Dạ Kinh Đường: "Bên đó của chúng ta đang thiếu lương thiết, vốn dĩ ban đầu Câu Trần bộ cũng có thể rèn binh khí và áo giáp. Nhưng sau khi bị bọn man rợ Bắc Lương đến chiếm đóng, chúng đã tịch thu tất cả mỏ khoáng và nhà xưởng. Muốn có được vũ khí tốt thì chỉ có thể xuôi Nam về Bắc để thu mua."

Dạ Kinh Đường cưỡi ngựa hướng về phía trấn nhỏ ngoài thành: "Yên tâm, ngay cả khi không có liên quan gì tới các chư bộ Tây Hải, chúng ta cũng phải đối phó với người Bắc Lương, vấn đề này sớm muộn gì cũng sẽ được giải quyết."

Phạm Thanh Hoà nghe vậy thì đôi môi khẽ mấp máy, suy nghĩ một chút rồi nói: "Ngươi lớn lên ở Đại Ngụy, chưa bao giờ nhận ân huệ của các bộ lạc Tây Hải nhưng lại gánh trên mình trách nhiệm là Thiên Lang Vương, nhắc mới nhớ, bọn ta cũng đã nợ ngươi rất nhiều... Bất luận những bộ tộc khác nghĩ gì, thì Đông Minh bộ của ta chắc chắn sẽ không phải bạch nhãn lang vong ân phụ nghĩa...

"Ai nói là ta chưa nhận ân huệ bao giờ? Rõ ràng Phạm cô nương đã giúp đỡ ta rất nhiều."

Ban đầu, Phạm Thanh Hoà muốn đồng ý nhưng lời vừa nói đến miệng đã dừng lại. Dù sao nàng cũng nói là mình không vong ân phụ nghĩa khi báo đáp ân tình của Dạ Kinh Đường, nhưng khi đối diện với ánh mắt lơ đãng của Dạ Kinh Đường, nàng lại bối rối đến mức không thể nghĩ thêm được gì nữa, Dạ Kinh Đường đã từng dỗ dành nàng, đây không phải khẩu thị tâm phi sao?

Nghĩ đến đây, Phạm Thanh Hoà chậm rãi đè nén những cảm xúc đang ngổn ngang trong lòng xuống, khoác lên mình vẻ mặt vui vẻ như thường ngày, nhìn xung quanh nói: "Chim Chim đâu rồi? Vẫn còn đang xem hang chuột sao?"

"Chí..."

Hành lý phía sau vang lên tiếng động lộc cộc sau đó không còn tiếng gì nữa.

Phạm Thanh Hoà quay đầu lại mở hành lý ra rồi vươn tay gãi cái bụng đầy lông đó.

Dạ Kinh Đường thấy tâm trạng của Phạm cô nương đã trở lại bình thường thì nở một nụ cười, không nói gì mà chỉ chuyên tâm cưỡi ngựa về phía Nam.

Bảo địa Tiêu Sơn nằm dọc bờ biển phía Đông Nam, cách Hoàng Kỳ trấn tâm nửa ngày đi đường.

Dạ Kinh Đường và Phạm Thanh Hoà cùng nhau phi nước đại, thỉnh thoảng dừng lại cho ngựa nghỉ ngơi dọc đường thuận tiện ngắm nhìn phong cảnh sơn thanh thuỷ tú của Giang Châu, mãi đến khi chạng vạng, hình bóng những ngọn núi mới dần xuất hiện trong tâm mắt, càng ngày càng có nhiều người qua lại trên đường.

Dạ Kinh Đường cho ngựa chạy chậm lại, hơi nâng đấu lạp lên nhìn về hướng dãy núi đằng xa kia, có thể thấy được nhóm kiến trúc nguy nga và đơn giản trải dài từ lưng chừng núi đến thị trấn nhỏ bên dưới. Thị trấn rất đông đúc, có thể nhìn thấy những người giang hồ đi lại khắp nơi.

Cả một đoạn đường, Phạm Thanh Hoà ngồi nghiêng trên lưng ngựa, tựa vào lưng Dạ Kinh Đường quả thực là không dễ dàng. Ngồi lâu như vậy dĩ nhiên khó tránh khỏi việc bị đau lưng, thấy sắp đến nơi, nàng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhìn lên đỉnh núi thì thấy một toà lương đình: "Đó là Huyền Dương Đình."

"Có lẽ vậy, nhưng do góc nhìn ở đây không tốt nên trông nó không hoành tráng như lời đồn."

Huyền Dương Đình nằm trên đỉnh của bảo địa Tiêu Sơn, mỗi khi mặt trời lặn về phía Tây của ngọn núi thì từ góc độ nào đó mà nói, có thể thấy được mặt trời đỏ rực nằm trên đỉnh đình giống như cả ngọn núi xuất hiện một viên ngọc sáng vậy, phong cảnh khá tráng lệ. Có tin đồn rằng, đây là nơi ngộ đạo của chủ nhân đầu tiên của bảo địa Tiêu Sơn là Tiêu Tổ. Nơi đây được coi là danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở Giang Châu.

Khi Dạ Kinh Đường còn cách thị trấn dưới núi nửa dặm, hắn xoay người xuống ngựa sau đó dắt ngựa đến chỗ bảo địa Tiêu Sơn rồi nhìn lên trên. Dù ba trăm năm trôi qua kể từ thời hoàng kim đến nay nhưng đứng dưới chân núi nhìn lên những kiến trúc nguy nga ở lưng chừng núi, người ta vẫn cảm nhận được khí phách ngạo thị thiên hạ của cổ hùng chiếm cứ Đông Nam.
Bình Luận (0)
Comment