Chương 1193: Đừng Khóc
Chương 1193: Đừng KhócChương 1193: Đừng Khóc
Dạ Kinh Đường thấy động tác rất mất tự nhiên lại đứng dậy lấy váy từ bên cạnh trực tiếp khoác lên người của Phạm Thanh Hoà, chỉ lộ ra đôi chân trần sau đó ngồi xổm xuống lấy bình thuốc đổ nước thuốc mát lạnh vào mu bàn chân, dùng ngón tay nhẹ nhàng bôi.
Phạm Thanh Hoà che váy lại, quẫn bách ở đáy mắt nhất thời tiêu tan nhiều, cầm lấy váy che cơ thể, nghĩ lại hơi căm tức nói: "Sao ngươi lại chạy vào phòng ta? Ta cũng đâu có sao."
Dạ Kinh Đường vừa nghiêm túc bôi thuốc vừa giải thích: "Vừa rồi ta nghe thấy tiếng động kỳ lạ trong phòng, hỏi một tiếng thì cô sợ hãi kêu lên, còn kêu đau, sợ có điều bất trắc mới qua đây, cô thử xiêm y thì nói một tiếng là được, hoảng như vậy làm gì?"
Phạm Thanh Hoà nghĩ lại hình như đúng là nàng phản ứng thái quá, mặt đỏ bừng đáp: "Trời sắp sáng rồi, ta ở trong phòng thay đồ, ngươi đang ngủ ngon giấc đột nhiên nói chuyện, ta có thể không bị doạ sao? Ngươi... ngươi nghe không hiểu hả?"
"Ta vừa mới tỉnh lại, cũng không biết lúc này là lúc nào, cũng không ngờ tới."
Dạ Kinh Đường vừa cúi đầu thổi đầu ngón chân trắng nõn đang sưng đỏ vừa nói: "Hả?"
Xúc cảm tê dại khiến cho Phạm Thanh Hoà đột ngột co người lại, chân trần khẽ vặn vẹo: "Không phải bị bỏng, sao lại thổi chứ? Ngươi làm gì vậy?”
Mặc dù cảm thấy rất xấu hổ nhưng khi nhìn thấy thái độ giúp đỡ nghiêm túc của Dạ Kinh Đường, nàng cũng không thể mở miệng trách móc được nên chỉ có thể cắn môi để hắn muốn làm gì thì làm.
Dạ Kinh Đường bôi thuốc xong, nhìn vết đỏ dân dần biến mất mới thở phào nhẹ nhõm. Sau đó hắn ngước mắt lên để xem còn chỗ nào bị bắn nữa không thì lại phát hiện Phạm Thanh Hoà đang ngồi dưới đất, một tay đặt lên chân phải đang đặt trong tay Dạ Kinh Đường, tay còn lại thì nắm lấy váy che ngực, từ góc nhìn của mình, hắn cũng không thấy có gì kỳ lạ.
Dạ Kinh Đường đang ngồi xổm ở phía đối diện, nếu lại giơ chân lên, chiếc váy chắc chắn sẽ thủng một lỗ.
Tà váy không hề có một chút tác dụng che chắn nào, từ chỗ chân nhìn lên trên có thể thấy được rõ ràng hai quả đồi trắng tuyết, trong đó còn ẩn giấu một chút hồng phấn. Ánh mắt của Dạ Kinh Đường dừng lại một chút, sau đó nhanh chóng dời đi, nhưng ma xui quỷ khiến nhìn lại thêm lần nữa sau đó phải buộc mình nhìn ra chỗ khác.
Phạm Thanh Hoà yên lặng chú ý đến vẻ mặt quan tâm của Dạ Kinh Đường, phát hiện dưới đôi mắt tuấn tú đó là vẻ choáng váng sững sờ, sau đó lại liếc qua nhìn lại. Nàng ngẩng đầu nhìn xuống phía dưới, sau khi phản ứng lại thì co chân về và ôm đầu gối: Có thể là những ngày qua đã chịu đựng quá nhiều chuyện nên nàng khó mà nặng lời với Dạ Kinh Đường được, dưới sự bối rối và xấu hổ như vậy, nàng chỉ cố gắng mím chặt đôi môi đỏ mọng nhưng đôi mắt trong suốt đã không kiêm được nước mắt.
Dạ Kinh Đường có chút xấu hổ, thấy cảm xúc của Phạm cô nương quá kích động như vậy thì cũng không biết phải nói gì, chỉ có thể nhanh chóng đưa tay lên: "Đừng khóc, đừng khóc mà..." "0a...
Có lẽ do chịu quá nhiều uỷ khuất nên một khi nước mắt tràn mi thì không thể kiềm được nữa rồi.
Phạm Thanh Hoà vùi đôi má ửng hồng vào đầu gối, bờ vai trắng nõn khẽ run lên, nghẹn ngào: "Ta đã làm gì động đến ngươi sao?... Oa... oa... chuyện này đã xảy ra bao nhiêu lần rồi?..."
Dạ Kinh Đường chưa từng gặp qua cảnh nữ nhi khóc như vậy nên lúc này hơi hoảng sợ, chỉ có thể tiến tới nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, kết quả vừa chạm vào da thịt, hắn lại vội vàng rụt tay như thể bị điện giật: "Là do ta đường đột, quả thật do ta bất cẩn."
"Vậy nếu không bất cẩn thì sao?"
Phạm Thanh Hoà ngẩng đôi má đỏ hồng của mình lên: "Ta rõ ràng là một cô nương thanh thanh bạch bạch, vậy mà ngươi cứ năm lần bảy lượt bất cẩn... Ngươi muốn ta phải sống thế nào đây?"
"Làm thế nào..."
"Vậy ngươi nghĩ ta nên làm gì hả?”
"Ta...
Dạ Kinh Đường mở miệng, cảm thấy nếu bản thân còn là một nam nhân thì phải chịu trách nhiệm với nàng. Hắn suy nghĩ một chút, lại lặng lẽ đến gần.
Phạm Thanh Hoà nhìn thấy Dạ Kinh Đường đến gần, thì đột nhiên vẻ mặt lê hoa đái vũ chợt tỉnh táo lại, nàng lùi lại phía sau: "Ngươi muốn làm gì? Ta là... ngươi. “
Động tác của Dạ Kinh Đường dừng lại một chút sau đó thuận thế vuốt gọn phần tóc bên tai nàng: "Giúp dì Phạm chỉnh lại đầu tóc... Nếu không cô nghĩ ta nên làm gì đây? Là lỗi của ta, những gì cô nói, ta sẽ chịu trách nhiệm."
Phạm Thanh Hoà nức nở hai tiếng, hô hấp hơi dồn dập, muốn nói gì đó. Nàng không muốn để Dạ Kinh Đường chịu trách nhiệm, nhưng nàng không đánh lại Dạ Kinh Đường, nàng có thể nói gì được đây?
Sau khi mím môi đỏ vài lân, Phạm Thanh Hoà nghiến răng đứng dậy đẩy Dạ Kinh Đường ra phía cửa: "Ngươi quay về đi, nếu ngươi lại mạo phạm mà xông vào như vậy nữa, ngươi có tin là ta hạ cổ ngươi không?”
Dạ Kinh Đường hơi giơ tay lên: "Ta biết rồi, trừ khi vạn bất đắc dĩ, nếu không ta sẽ không xông vào phòng như vậy nữa. Đừng khóc, ta lập tức vê phòng."
Phạm Thanh Hoà cắn môi không nói gì, sau khi đẩy Dạ Kinh Đường ra khỏi phòng thì nhanh chóng đóng cửa lại, tựa lưng vào cửa cố gắng thả lỏng suy nghĩ.