Chương 1192: Cái nào là thuốc giải
Chương 1192: Cái nào là thuốc giảiChương 1192: Cái nào là thuốc giải
Cửa hàng quân áo Phạm gia tuy dùng ít nguyên liệu nhưng giá thành quả thật không thấp, sử dụng phi vân sa độc nhất vô nhị chế thành, khối lụa mỏng lớn như mặt bàn khi gấp lại có thể cầm trên tay, lúc mở ra không có nếp gấp nào, còn gần như không có trọng lượng, quan trọng nhất là mặc giống như không mặc.
Phạm Thanh Hoà lấy xiêm y trong hầu bao ra, có thể thấy hai kiện đồ nhỏ tạo thành bộ đồ hoàn chỉnh, nàng dựa theo dáng vẻ nhìn thấy ở tiệm vải hôm nay, tay chân nhẹ nhàng mặc quần áo vào sau đó đứng trước gương đồng đánh giá.
Nửa trên bộ đồ rất mát, chỉ có cái yếm màu đỏ bao lại ngực, ở giữa còn có một lỗ nhỏ hình bầu dục có thể nhìn thấy rõ ràng phong cảnh giữa hai khối tròn bên trong.
Vòng eo trắng nõn trước sau như một hoàn toàn lộ ra, có thể nhìn được rốn và đường viền áo lót, xuống chút nữa là kiện quần đỏ.
Quần đỏ là tà váy, làn váy bên phải dài đến mắt cá chân, bên trái xẻ tà cao đến tận eo, từ đầu đến cuối váy còn không khép kín được mông mà lấy vòng khuyên nối lại, nó rất đẹp nhưng chỉ cần đi lại một chút là có thể nhìn thấy không xót một cái gì.
Phạm Thanh Hoà ngẩng đầu ưỡn ngực đứng trước gương đồng, cảm thấy bên dưới nếu thêm một kiện nút hình con bướm ở tiểu khố thì bộ đồ sẽ hoàn hảo nhưng hôm nay nàng thật sự không biết xấu hổ mà mở miệng mua loại đồ này.
Dưới váy lạnh lẽo, Phạm Thanh Hoà cũng không dám bừa bãi, thử mặc chiếc khố màu trắng bạc lên kết quả phát hiện chẳng ra cái gì, rất thiếu tự nhiên lại cởi xuống, ngay cả giày thêu không hợp cũng cởi, ngược lại đội lên chiếc khăn che mặt màu đỏ của mình lại đánh giá lần nữa: ừm không thể không nói Phạm Thanh Hoà nhìn mỹ nhân nước khác trong gương rất là hưng phấn còn khẽ di chuyển, đi xung quanh phòng cẩn thận thưởng thức, sợ Dạ Kinh Đường bên kia nghe thấy nên động tác còn rất cẩn thận.
Đáng tiếc nàng vẫn xem nhẹ khả năng nghe của Dạ Kinh Đường hiện tại.
Phạm Thanh Hoà đang tự khen chính mình bỗng dưng nghe thấy tiếng nam tử truyền từ cách vách: "Phạm cô nương?”
Phòng của hai người liền kề nhau, giường của Dạ Kinh Đường lại ngay cạnh tường, vách gỗ giữa hai người chỉ cách nhau khoảng mười thước, nói là âm thanh phát ra từ bên cạnh cũng không ngoa.
Phạm Thanh Hoà không kịp phòng bị kinh hô một tiếng, tay chân luống cuống ôm ngực muốn chui lên giường kết quả không cẩn thận đụng vào cái bàn nên mấy cái bình nhất thời bị rơi xuống đất.
Những dược vật Phạm Thanh Hoà cầm theo bên người đều tinh quý, thấy vậy phản ứng rất nhanh dùng chân đỡ lấy những lọ thuốc để tránh bị vỡ.
Nhưng những châm độc vừa rồi nàng chuẩn bị bị phân tán, cái chai không có nắp đậy nên nước thuốc màu đen rớt ra ngoài vài giọt rơi xuống mu bàn chân, lại vội vàng rút chân ra, cũng là một chớp mắt chậm chạp này...
Rầm, cửa sổ khách điếm trực tiếp bị phá tung, một bóng người nhanh như chớp tiến vào, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhanh chóng dò xét xung quanh sau đó ánh mắt dừng trên người nàng.
Toàn thân Phạm Thanh Hoà chấn động trơ mắt nhìn Dạ Kinh Đường tay cầm bội đao đứng trước mặt, trên mặt không kịp hoảng trực tiếp hiện ra vẻ quẫn bách vội ngồi xổm xuống ôm lấy đầu gối: "Ngươi ngươi ngươi không cho ngươi nhìn!"
Trong thoáng chốc Dạ Kinh Đường phi thân nhảy vào cửa sổ đã thấy dáng người kiêu hãnh của Phạm cô nương, mặc bộ đồ mới chưa bao giờ thấy qua đứng ở trong phòng còn nhấc chân đỡ cái bình, một mảng trắng bóng.
Đôi chân dài sau đó kinh ngạc nhất chính là tấm vải màu đỏ bao lấy ngực, cổ áo cố tình mở thấp xuống giữa khe tuyết trong đó sâu không thấy đáy.
Ánh mắt Dạ Kinh Đường vẫn tĩnh lặng như nước nháy mắt hoá thành kinh ngạc, vội vàng nhảy xuống đất xoay người đóng lại cửa sổ: "Cái đó... cô làm gì thế?"
Phạm Thanh Hoà ôm đầu gối lấy tay che khoảng trống giữa chân cũng không dám động, định bảo Dạ Kinh Đường nhanh đi ra ngoài lại thấy nước thuốc trên chân muốn dùng làn váy lau đi.
Nhưng quần áo trên người nàng, tấm vải nhìn qua còn không có chút tác dụng thực tế nào, giá cũng không thấp, dính độc lên có thể bị huỷ hoàn toàn, lại tìm kiếm trái phải.
Dạ Kinh Đường tuy quay lưng nhưng nghe ra động tác Phạm Thanh Hoà nắm lấy làn váy do dự, quay đầu lại nhìn thấy bình sứ và nước thuốc trên mặt đấy trong lòng kinh hãi vội vàng xé ra một mảnh tay áo ngồi xổm xuống cầm mắt cá chân lau đi nước thuốc dính trên mu bàn chân: "Đây là đồ gì vậy?"
Phạm Thanh Hoà vốn ngồi xổm lại bị nắm lấy chân phải tất nhiên là đặt mông ngồi trên đất, tay trái nàng chống xuống, tay phải che ngực rút chân lại, mặt đỏ ửng nói: "Ta không sao, ta có thuốc giải còn luyện qua Dục Hoả Đồ nên độc không chết được, ta tự mình làm là được."
Dạ Kinh Đường lau đi nước thuốc trên chân phát hiện trên da thịt trắng nõn xuất hiện vết đỏ, biết Phạm Thanh Hoà luyện Dục Hoả Đồ rất kém, xử lý muộn sẽ chịu tội nhanh chóng duỗi tay lấy túi da trên bàn xuống: "Cái nào là thuốc giải?"
Phạm Thanh Hoà một tay che ngực lấy ra một cái bình nhỏ xanh biếc từ trong túi da, lại dùng một ngón tay mở ra chuẩn bị bôi thuốc.