Chương 1191: Phản Ứng Xấu
Chương 1191: Phản Ứng XấuChương 1191: Phản Ứng Xấu
Tuy bằng mắt thường có thể thấy được nhưng khoảng cách giữa hai bên lại khiến người ta tuyệt vọng, cho dù là ngẩng đầu lên nhìn cũng có thể xoá tan kiêu ngạo của một võ phu cả đời rèn luyện tung hoành giang hồ.
Phàm phu tục tử nhìn lên năm tháng sao trời, khi cảm thán ngoài tâm với sẽ đánh mất suy nghĩ đấu với trời cao trong đầu, chấp nhận làm người.
Nhưng hắn lại cố tình giống như tất cả võ phu trên thế gian, thấy bản thân có một cái thang xuyên qua bầu trời có thể đi lên.
Chiếc cầu thang này chính là 'khí' không rõ tồn tại trong ngực kia.
Dạ Kinh Đường không biết con đường này có xa không, trên đời đã không còn ai có thể dạy hắn cũng chẳng biết con đường này nên đi thế nào.
Vì thế chỉ cần hắn rảnh rỗi sẽ bắt đầu thâm cân nhắc làm sao mới có thể khiến khí trong lồng ngực này mạnh hơn một chút, giống như mở ra một mảnh đất trống trong phổi trồng lên đó cây đại thụ non che trời, cẩn trọng áp dụng tất cả phương pháp có thể thử làm cho cái cây này an ổn lớn lên.
Thường ngày suy nghĩ rất khó nắm bắt được cảm giác này, sau khi ngủ mơ màng tiến vào giấc mộng, thân thể vô thức đi theo cảm giác ngược lại cảm thấy như cá gặp nước.
Vù vù-
Màn không gió mà động.
Dạ Kinh Đường nhắm mắt ngủ say giống như một khối sắt nóng trong phòng làm cho cả phòng trở nên khô hanh vài phần, như đang đi vào cõi thần tiên thì cách vách bỗng truyền đến động tĩnh rất nhỏ: sàn sạt-
Đạp, đạp, đạp.
Tiếng ma xát của quần áo cùng với bước chân rất nhỏ.
Dạ Kinh Đường mở mắt, ý nghĩ đầu tiên sau khi tỉnh táo lại là nhìn vào màn đang khẽ động rồi sau đó ngó qua vách tường.
Cách vách chính là phòng của Phạm Thanh Hoà, vừa rồi đến khách điếm bảo chưởng quầy làm hai chén mỳ trứng hành, hai người ăn xong thì trở về phòng nghỉ ngơi sau đó không thấy động tĩnh gì nữa, hắn cũng không biết ngủ từ lúc nào.
Thấy âm thanh lén lút từ cách vách, đáy lòng Dạ Kinh Đường không khỏi cảnh giác, hơi do dự mở miệng gọi: 'Phạm cô nương?"
"ÁI"
Leng keng thùng thùng-
Ban đầu là tiếng kêu sợ hãi, tiếp theo cái bàn bị đụng, tiếng chai lọ rơi xuống đất sau đó còn có tiếng hít sâu: "Tê..." Dạ Kinh Đường thấy tình hình không đúng, lúc này nhảy lên không trung bắt lấy L¡i Long Đao nhảy ra khỏi cửa sổ tiến vào cửa sổ cách vách, gân như trong nháy mắt đã vào trong phòng.
Đêm dài đằng đãng, trong khách điếm lặng ngắt như tờ chỉ nghe thấy tiếng đàn tỳ bà trầm bổng của thiếu nữ nhỏ trong con hẻm phía xa: "Tay áo hồng nhẹ lay động nhuy hoa, trăng lên chiếu người ngàn sầu gửi tình yêu đến chàng, đêm khuya thổi sáo ngọc tiễn đưa."
Phạm Thanh Hoà năm trên gối vừa mới ngủ thì lại tỉnh, nghiêng tai lắng nghe điệu Giang Châu cảm thấy khúc nhạc này không mấy đứng đắn nhưng lại vô tình hợp với ý cảnh.
Buổi trưa lúc ra ngoài, Phạm Thanh Hòa còn kinh hãi sợ Dạ Kinh Đường đưa nàng đi dạo phố mua cho nàng xiêm y, ban đêm sẽ bắt đầu ý đồ.
Cho dù Dạ Kinh Đường đã giải thích rõ ràng chỉ là hiểu lâm nhưng nàng vẫn có chút lo lắng, đến khách điếm lập tức đóng cửa còn cầm mấy cây châm chờ Dạ Kinh Đường đi vào sẽ chế trụ hắn.
Kết quả đợi cả buổi Dạ Kinh Đường thực sự đã ngủ, một chút cũng không có ý qua kiểm tra phòng, dị động duy nhất có thể nghe được là Chim Chim nghịch ngợm gây sự bay đến hang chuột trong ngõ nhỏ đối diện hù doạ một nhà chuột lớn bé.
Phạm Thanh Hoà không biết ngủ tử lúc nào, đêm khuya tỉnh lại từ trong mộng phát hiện Dạ Kinh Đường không có động tác gì khác thì hiểu Dạ Kinh Đường đúng là không có tâm tư, mấy lần trước có thể thật sự chỉ là hiểu lầm.
Nghĩ thông suốt, trong lòng Phạm Thanh Hoà thoải mái hơn nhiều, dù sao trong lòng nàng Dạ Kinh Đường vốn nên hoàn hảo như vậy, sau này có thể an tâm giữ lại không cần phải suốt ngày lo lắng bị sờ soạng ôm hôn.
Nhưng không cần lo Dạ Kinh Đường vào phòng, hôm đó dường như đột nhiên trở nên nhàm chán.
Phạm Thanh Hoà biết loại phản ứng này là xấu nhưng nghĩ lại cảm thấy cũng có lý-nữ nhân mà, sợ bị nam nhân nhớ thương càng sợ không có nam nhân nhớ đến, đây là bản năng của con người, nữ nhân như nàng cũng sẽ sinh ra suy nghĩ kỳ lạ là rất bình thường.
Vì đã đánh mất tạp niệm trong lòng, Phạm Thanh Hoà đứng dậy đi tới trước bàn lấy bình thuốc từ trong túi da bên người, ngân châm bắt đầu chăm chú chế tạo ám khí để giết thời gian, phòng bị trước cho những lúc làm việc.
Phạm Thanh Hoà cho ngân châm vào trong bình nhỏ, đến khi ngân châm dần trở thành màu đen thì cắm bên ngoài túi da, mới vừa chế tạo bảy tám cái ngân châm ánh mắt đột nhiên nhìn qua hầu bao đặt bên cạnh túi da.
Hầu bao này là bộ đồ mới mua hôm nay, Phạm Thanh Hoà thực ra thấy cũng đẹp nhưng chưa có mặc thử.
Nữ nhân luôn tò mò, mua bộ đồ mới mà không mặc thử giống như Dạ Kinh Đường mua bản mới của Hiệp Nữ Lệ mà không đọc, chắc chắn ngứa ngáy trong lòng.
Phạm Thanh Hoà nghiêng tai lắng nghe thấy tiếng hô hấp bên cách vách không có động tĩnh gì nhiều, lặng lẽ đứng dậy mở hầu bao lấy xiêm y bên trong ra.