Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 1190 - Chương 1190: Thiên Hạ Đệ Nhất

Chương 1190: Thiên Hạ Đệ Nhất Chương 1190: Thiên Hạ Đệ NhấtChương 1190: Thiên Hạ Đệ Nhất

Lạc Ngưng vừa mới bị nữ nhân đâm sau lưng, phát hiện trước đó còn chưa ly hôn đã nói những lời này, vẻ phức tạp và hoài nghi hiện lên trong mắt.

Tiết Bạch Cẩm và Lạc Ngưng là tỷ muội nhiều năm như vậy làm sao không đoán được suy nghĩ của nàng, quay đầu lại: "Ngươi đang nghĩ gì?"

Lạc Ngưng cảm thấy tính tình Bạch Cẩm thẳng thắn chắc chắn không đến mức lén lút với nam nhân của nàng lại càng không sa ngã như vậy, suy nghĩ một chút không khỏi khiếp sợ với sự gan dạ của tiểu tặc, nghĩ một chút hỏi: "Ngươi không đánh hắn chứ?"

Tiết Bạch Cẩm nhắm mắt lại, không trả lời vấn đề nhàm chán này.

Lạc Ngưng thấy Dạ Kinh Đường còn có thể ra ngoài làm việc trong lòng dám chắc hắn đã bị đánh nhưng không nặng.

Nàng tò mò mở hầu bao ra, lấy tấm vải bên trong kiểm tra.

Tấm vải mỏng như cánh ve, nhẹ như mây, tuy hầu bao không lớn nhưng có thể đựng được khá nhiều thứ.

Đầu tiên là chiếc sa y lờ mờ như sương trắng, vạt áo không đóng được, tay áo cũng rộng thùng thình mặc trên người chắc chắn sẽ để lộ ngực, chống lạnh hay che người cũng chẳng nổi, có thể nói chính là đồ trang sức.

Bên trong còn có cái yếm nhỏ màu trắng phối cùng, tuy không trong suốt nhưng nửa dưới căn bản không bó lại coi như treo lên ngực, dựa vào kích cỡ của Bạch Cẩm mặc vào từ chính diện có thể nhìn thấy nửa bộ ngực như ẩn như hiện của Tiết Bạch Cẩm đang ngồi xếp bằng trên giường, khí tức cao lãnh nhưng đôi mắt khép hờ, Ngưng Nhi đánh giá tiểu y một chút: " Thói đời suy tàn, thứ đồ không rõ tác dụng này vậy mà cũng có thể quang minh chính đại bán trong cửa hàng."

Lạc Ngưng biết mấy thứ này không đứng đắn nhưng đúng là nhìn rất tốt. Nàng chỉ hơi do dự nhìn về phía Bạch Cẩm có dáng người vô cùng chuẩn: "Mua cũng mua rồi, ngươi không thử sao?"

Tiết Bạch Cẩm là nữ võ thánh Chân Sơn sao có thể mặc loại trang phục không đứng đắn này, trả lời: "Ngươi thích thì có thể mặc."

Lạc Ngưng lấy mặc cho Dạ Kinh Đường nhìn ngược lại cũng không sao nhưng y phục căn cứ vào cơ thể mà may, dáng người nàng mảnh khảnh không giống như Bạch Cẩm, nữ vương với đám hồ ly tinh khác, mặc vào chắc chắn không hợp, sau đó còn nghiêm túc gấp bộ đồ lại: "Sao ta lại thấy mặc mấy thứ này... chỉ là xiêm y này đắt, mua cũng mua rồi không thể ném đi. Ngươi giữ trước đi, đợi đến khi ngươi có người trong lòng có thể mặc cho tình lang xem."

Thiên phú võ nghệ của Tiết Bạch Cẩm rất cao, trên đời này nam tử có thể khiến nàng đối xử ngang hàng ngày trước ngoài lão đầu ra thì căn bản không còn, hiện tại có thanh niên trẻ tuổi nhưng đã bị Ngưng Nhi nhanh chân giành trước.

Thấy Ngưng Nhi đột nhiên nói đến chuyện hôn sự, Tiết Bạch Cẩm nhắm mắt lại: "Ta sống ít nhất là một trăm hai mươi tuổi, luyện được Trường Thanh Đồ hơn trăm tuổi vẫn còn trẻ, sáu mươi lo chuyện hôn sự cũng không muộn. Y phục này chỉ tôn tại được ba đến năm năm, giữ lại cũng vô dụng."

Lạc Ngưng biết Trường Thanh Đồ có thể khiến cho người ta trẻ mãi, đến bây giờ nàng và Vân Ly rất phấn khích, Bạch Cẩm giống như nàng quả thật không cần sốt ruột nhưng vẫn còn lâu lắm mới qua tuổi sáu mươi. Nàng khuyên nhủ: "Đừng chỉ nghĩ đến tập võ, nếu gặp được nam tử thuận mắt vẫn nên cân nhắc..."

"Ngươi nên quan tâm Vân Ly nhiều hơn."

Lạc Ngưng nghe vậy trong mắt hiện ra ba phần rối rắm, âm thầm hít một hơi tựa đầu vào gối...

Trước bình minh, khách điếm hoàn toàn yên tĩnh chỉ còn lại tiếng ngáy của tiểu nhị trong đại sảnh của điếm.

Trong sương phòng lầu hai, Dạ Kinh Đường nằm trên gối cùng bộ đồ ngủ bất tri bất giác tiến vào giấc mơ, thời gian trôi qua trên người lại xuất hiện vài phần khô nóng.

Thuở nhỏ Dạ Kinh Đường tập võ cơ bản, thói quen ngày ngày luyện võ đã khắc vào trong xương cho dù là trong lúc ngủ mơ cũng thế.

Hiện tại khí lực đã luyện đến mức rắn chắc như đá, cộng thêm Thiên Long Châu và Minh Long Đồ nên việc luyện quyền từ lâu đã không còn ý nghĩa thực tế, cho dù hắn không thay đổi thì con đường tập võ vẫn có thay đổi từ ngoài vào trong, bắt đầu mài dũa hơi thở trong ngực và bụng.

Tập võ giống như phần lớn tri thức trên thế gian, người đứng càng cao thì lòng dạ càng khiêm tốn. Dù sao người dưới chân núi chỉ có thể nhìn thấy đỉnh núi, mà người trên đỉnh núi lại có thể nhìn khắp đất trời, cảm nhận được bản thân trong trời đất nhỏ bé bao nhiêu.

Từ lúc Dạ Kinh Đường rời khỏi Hồng Hà Trấn, hắn gặp không ít trở ngại nhưng toàn bộ đều cố gắng vượt qua.

Từ khi bản thân trở thành võ khôi có địa vị ngày càng cao trong giang hồ Đại Nguy, khoảng cách của hắn đến bốn chữ "thiên hạ đệ nhất" ngày càng gân, thậm chí cảm thấy giang hồ cũng chỉ giống như khoảng cách từ dưới đất đến trần nhà chỉ cần nhón chân một cái là có thể đến.

Nhưng lúc ở cảng phía Tây ma xui quỷ khiến sử dụng một chiêu Thần Kinh Đao, hắn phát hiện giang hồ trong mắt bỗng nhiên thay đổi.

Giống như trần nhà bỗng dưng bị kiếm đâm thủng xuất hiện một lỗ hổng, hắn thấy không trung thực sự ở đằng sau.
Bình Luận (0)
Comment