Chương 120: Nhập cung
Lần này hắn không phải đi vào vương phủ từ cửa sau Nha Môn nữa, bổ khoái trực tiếp dẫn hắn tới vương phủ, hai bên đường có cấm quân đứng gác mà ngoài cửa lớn vương phủ lại càng nhiều hơn nữa, cũng có không ít thị nữ, Đông Phương Ly Nhân mặc một bộ triều phục màu bạc, đang đứng một mình ở bậc thang, đưa mắt nhìn ra xa.
Dạ Kinh Đường từ xa nhìn thấy, liền nhanh chóng nhảy xuống ngựa, đi bộ đến trước cổng chính nguy nga khí phái của vương phủ.
"Bái kiến điện hạ. Điện hạ người giao phó cho các thuộc hạ trong phủ một tiếng là được, cần gì đích thân ra ngoài này?"
Đông Phương Ly Nhân mỉm cười, đợi Dạ Kinh Đường lại gần rồi cũng sóng vai đi vào vương phủ:
"Không cần nói những lời khách sáo này. Hôm qua ngươi liều mạng cứu ta, vốn định chờ ngươi tỉnh sẽ đến thăm và cảm ơn ngươi nhưng vừa rồi trong triều có người tới, đành để ngươi đi về trước. Ngươi đừng suy nghĩ nhiều là được."
Dạ Kinh Đường biết có người trong cung tới, nghĩ là do Ngọc Hổ cô nương mật báo. Không đợi Tĩnh Vương truy vấn đến, hắn đã trực tiếp thẳng thắn nhận tội:
"Nói đến có chút mạo phạm. Khi nãy lúc tại hạ vừa tỉnh có đi dạo qua Minh Ngọc Lâu, phát hiện trên giá sách có cái hộp gỗ tử đàn, bên trong chứa. . . Hả?"
Dạ Kinh Đường còn chưa có nói hết câu thì Đông Phương ngây ngốc vẫn luôn lạnh lùng cao quý đột nhiên dừng chân, xoay người lại, dùng tay nắm lấy cổ áo của hắn, đôi mắt lộ rõ vẻ tức giận, lông mày dựng ngược!
Thấy vậy thị nữ xung quanh vội vàng khom người cúi đầu, chim chim cũng rụt cổ lại một cái!
Dạ Kinh Đường có chút mơ màng, giơ hai tay lên cố giải thích:
"Ta không có ném lung tung, ta ném vào trong hồ. . . Ah ah!"
Rầm ——
Một tiếng vang nhỏ.
Đầu Đông Phương Ly Nhân sắp vì tức giận mà muốn nổ tung, đem Dạ Kinh Đường ấn vào tấm bình phong, nghiến răng nghiến lợi:
"Thì ra là ngươi ném ? !"
Dạ Kinh Đường cảm giác được cơn tức giận Đông Phương Ly Nhân không nhỏ, đưa tay ra hiệu:
"Là ta ném. . . Không lẽ. . . Rớt bể rồi sao?"
Đông Phương Ly Nhân vừa rồi mới phải cùng tỷ tỷ nàng giải thích cả nửa ngày, tỷ tỷ còn luôn tỏ ra dáng vẻ ‘Ngươi còn dám gạt ta’, thì ra vấn đề xuất hiện ở đây!
"Ngươi. . ."
Đông Phương Ly Nhân suýt chút nữa thì bị liên lụy, hận không thể đánh Dạ Kinh Đường một trận.
Nhưng nhớ tới việc hôm qua hắn đã liều mạng cứu nàng, nàng sao có thể chửi hắn nặng lời, bèn nghiến răng một chút rồi buông tay thả người hắn ra, tiếp đó nàng khôi phục phong thái trầm ổn vốn nên có của một nữ vương gia:
"Tại sao ngươi lại ném đi? Bị người khác nhìn thấy rồi sao?"
"Lúc đó có cô cung nữ đến bái kiến Tĩnh Vương thiếu chút nữa thì thấy được, ta sợ vật này bị phát hiện sẽ khiến điện hạ ở trong cung bị hiểu lầm nên mới ném đi. Sự tình rất lớn sao?"
Cung nữ. . .
Đông Phương Ly Nhân lập tức hiểu ra —— tỷ tỷ đã gặp Dạ Kinh Đường, cho nên vừa rồi mới luôn hỏi nàng về việc có tình lang.
Nhìn thái độ của Dạ Kinh Đường lúc này xem ra là không biết thân phận của tỷ tỷ. . .
Đông Phương Ly Nhân nhẹ nhàng thở ra:
"Sự tình không lớn chỉ là lúc đi dạo nhìn thấy thứ bẩn thỉu đó ở trong hồ nên thấy không vui. Cung nữ kia nhìn thấy ngươi rồi à?"
Dạ Kinh Đường biết Tĩnh Vương lo lắng cái gì liền giải thích nói:
"Cô cung nữ đến có hỏi tại hạ là ai, ta sợ bị người trong cung hiểu lầm nên đã đem lai lịch của mình cũng như lý do tại sao lại xuất hiện ở Minh Ngọc Lâu đều giải thích rõ ràng, điện hạ không cần lo lắng."
Đông Phương Ly Nhân thấy vậy, nhẹ gật đầu, thần sắc khôi phục như lúc ban đầu, lo lắng hỏi thăm:
"Thân thể ngươi có vấn đề gì không?"
"Đã không có chuyện gì."
"Vậy thì tốt. . ."
Đông Phương Ly Nhân nhớ tới lời dặn của Vương phu nhân thái y liền đi chậm lại, thuận miệng hỏi:
"Ngươi trời sinh tuấn tú, võ nghệ không tầm thường lại có tấm lòng hiệp nghĩa, chắc có không ít các cô nương theo đuổi ngươi nhỉ?"
"Trước kia ở Lương Châu quả thật có chút nhiều, lúc ta mới chỉ mười ba mười bốn tuổi thì đã có bà mối tới cửa làm mai, thậm chí một số tiểu thư nhà giàu tính tình ngang ngược còn muốn tới cửa cướp người."
Đông Phương Ly Nhân đối với lời này cũng không hoài nghi, hiếu kỳ nói:
"Nói như vậy, ngươi quen biết rất nhiều?"
Dạ Kinh Đường đã đáp ứng Lạc nữ hiệp, thế nên liền đáp lại:
"Điện hạ nói đùa rồi, ta chỉ có một ý trung nhân, hiện tại không có ở kinh thành."
Chỉ có một ý trung nhân. . .
Đông Phương Ly Nhân nghe thấy lời này, cũng không hoài nghi, bởi vì Vương phu nhân đã nói qua với nàng, Dạ Kinh Đường mấy năm nay vẫn còn giữ mình trong sạch, chưa từng gần gũi nữ nhân. . .
Nhưng hắn nhất định phải tiếp xúc với nữ sắc, còn phải tiếp xúc với mấy người, không thì sẽ nghẹn chết mất. . .
Đông Phương Ly Nhân hơi do dự, uyển chuyển nói:
"Ngươi không nghĩ tới việc tìm thêm mấy người sao?"
"Chít chít? !"
Lời này không riêng gì Dạ Kinh Đường mà ngay cả chim chim đều cảm thấy kì lạ.
Dạ Kinh Đường mắt giật giật, quả thực có chút không chịu đựng nổi nữ vương gia quyến rũ:
"Điện hạ, cái này. . . ừm. . ."
Đông Phương Ly Nhân ý thức được lời này của nàng có thể khiến Dạ Kinh Đường hiểu lầm, giải thích thêm:
"Chỉ đùa một chút thôi. Bản vương còn tưởng rằng ngươi rất háo sắc, không nghĩ tới vẫn là cái nam tử chung tình. . .