Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 1200 - Chương 1200: Quá Khen

Chương 1200: Quá Khen Chương 1200: Quá KhenChương 1200: Quá Khen

Lúc ấy, Long Chính Thanh đến nhà nhờ lão rèn giúp một thanh kiếm đồng thời đưa cho lão rất nhiều đồ tốt - có Tuyết Hồ Hoa dùng để nối lại kinh mạch; vàng bạc châu báu lấy từ lăng tẩm của mấy vị hiên quân triều Đại Ngô; một phần nhĩ đỉnh được tháo xuống từ Thuỷ Đế Đinh, quốc bảo của Bắc Lương triều; một cái khoá trường mệnh được Nguy Thái Tổ đích thân cất vào trong Hoàng Lăng... Những thứ này đều là bảo vật vô giá, đừng nói đến việc có được, chỉ truyền ra chút bóng gió về nơi nó xuất hiện thôi cũng đủ dẫn đến tai hoạ ngập đầu, bị hai triều truy sát đến chết.

Lệnh Hồ Quan Chỉ không biết sao Long Chính Thanh tìm được mấy thứ này, nhưng đừng nói đến việc nhận, chỉ mới gặp thôi lão đã sợ gặp phải tai hoạ.

Nhưng cuối cùng Lệnh Hồ Quan Chỉ vẫn nhận lấy bảo vật, lão không cam lòng việc cứ mai danh ẩn tích nên quả thật rất cần Tuyết Hồ Hoa, hơn nữa trong những bảo vật cấm ky kia còn trộn lẫn một ít Long Lân Thạch.

Tương truyền vào một nghìn hai trăm năm trước, khi hoàng đế khai quốc của Đại Ngô cưỡi rồng vô tình làm rơi mấy miếng vảy xuống trần gian biến thành Long Lân Thạch bách luyện không tan, không gì có thể phá.

Truyền thuyết này là thật hay giả thì không ai biết, nhưng vật này chính là chí bảo của thợ rèn đúc, bởi vì số lượng của nó gần như bằng không nên đã sớm thất truyền vào thời Đại Ngô, chỉ còn lại một ít ghi chép rải rác trong sử sách.

Lệnh Hồ Quan Chỉ sinh ra trong một gia tộc rèn đúc, tự nhiên tò mò với loại vật liệu quý hiếm này, sau khi nhận lấy thì lập tức nung thành hai cân phôi sắt, rèn chừng ba năm mới tạo ra được một thanh kiếm mảnh.

Lệnh Hồ Quan Chỉ vốn tự tin rằng một khi kiếm luyện thành sẽ trở thành thần binh lợi khí độc nhất vô nhị trong lịch sử.

Tiếc là sau khi kiếm thành hình thì lại như một miếng thép đen sì, giãm mạnh liền cong, không độ co giãn, đừng nói đến việc chém người, đốn củi còn khó khăn.

Nhìn thấy dốc sức nhiều năm lại hoá thành công cốc, Lệnh Hồ Quan Chỉ đương nhiên chẳng cam lòng, những năm sau đó lão chăm chỉ tìm đọc cổ tịch, cải tiến gia công, khiến cho kỹ thuật rèn đúc của Tiêu Sơn Bảo và Kim Hồ Sơn Trang cũng thơm lây mà bay lên một bậc, nhưng thanh kiếm mảnh kia vẫn không có sự thay đổi nào.

Lệnh Hồ Quan Chỉ là một chú kiếm sư chuyên nghiệp, đương nhiên không tin mấy chuyện huyền học như dùng người sống để tế kiếm. Nhưng khi bị thực tế bức đến bước đường cùng, lão mới nghĩ đến việc hiến tế nam nhân có trên người mười năm khí vận của Nam Triều, nhìn thử xem liệu có thể luyện sắt thành vàng hay không.

Kết quả lại nằm ngoài dự tính của tất cả mọi người.

Nhìn thanh kiếm mảnh ánh lên ánh sáng vàng kim trong tay của Dạ Kinh Đường cùng với tiếng kiếm reo như tiếng rồng ngâm bên tai kia, Lệnh Hồ Quan Chỉ liền biết kiếm thành, cũng hiểu ra thứ mà Long Chính Thanh muốn lão rèn căn bản không phải là binh khí. Có thể dễ dàng xuyên thủng danh binh, chém đứt roi của lão, trên đời này chẳng có binh khí nào có thể ngăn cả được khí thế, có thể nói kiếm này chính là kiếm của tiên nhân không nên có trên đời. Dùng nó giết bất cứ kẻ nào trên thế gian này đều là dùng dao trâu mổ gà, khinh nhờn tiên binh.

Lệnh Hồ Quan Chỉ không hiểu Long Chính Thanh muốn đúc ra một thanh kiếm đầy khí thế như này để làm gì, nhưng hiện tại, dù lão biết và hiểu được suy nghĩ của đối phương thì cũng không thể thay đổi được gì.

"Sớm đã nghe nói Lệnh Hồ tiền bối có tài đúc kiếm không tầm thường, có được Âm Dương Hợp Hóa Thần Công danh chấn giang hồ, hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền."

Giọng nói trong trẻo vang lên trong thính đường im lặng, đánh thức Lệnh Hồ Quan Chỉ đang có chút hoảng thần.

Lệnh Hồ Quan Chỉ nhìn thanh kiếm màu vàng kim trước mặt, tuy trong lòng đầy phức tạp nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh như nước.

"Dạ đại nhân tuổi còn trẻ đã có một thân võ nghệ thế này, rất xứng với mấy chữ 'hậu sinh khả uý.'

Phạm Thanh Hoà đang đứng bên cạnh nơm nớp lo sợ sau khi thấy hai người dừng tay không đánh thì mới cẩn thận rời khỏi vách tường, chạy đến cạnh Dạ Kinh Đường quan sát vết thương của hắn.

Dạ Kinh Đường giơ tay lên, ra hiệu không cần lo lắng, sau đó mới dùng mắt dò xét anh tài võ thuật đời trước đã thoái ẩn hơn ba mươi năm nay.

"Lệnh Hồ tiền bối quá khen. Theo ta được biết thì ba mươi năm trước, Lệnh Hồ tiền bối giao thủ với Lục Tiệt Vân, kinh mạch đã bị hao tổn, võ nghệ bị phế. Nhưng hiện tại công lực lại thâm hậu như thường, có phải là được cao nhân nào trợ giúp?"

Lệnh Hồ Quan Chỉ tất nhiên được cao nhân trợ giúp, nhưng việc này không thể nói thẳng, chưa nói đến chuyện riêng của Long Chính Thanh, chỉ mỗi việc đào mộ tổ của Nữ Đế để lấy vật đúc kiếm thôi cũng đủ để Nữ Đế nghiền xương lão thành tro.
Bình Luận (0)
Comment