Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 1201 - Chương 1201: Khó Rồi

Chương 1201: Khó Rồi Chương 1201: Khó RồiChương 1201: Khó Rồi

Đối mặt với lời thăm dò của Dạ Kinh Đường, Lệnh Hồ Quan Chỉ bình tĩnh đáp.

"Trong trận chiến năm đó với Lục Tiệt Vân, ta quả thật đã bị tổn thương đến kinh mạch, nhưng may mắn tìm được Tuyết Hồ Hoa chữa khỏi mầm bệnh. Sau khi thua trên lôi đài, lão phu không còn mặt mũi nào hành tẩu giang hồ nên mới ở đây ngày ngày đóng cửa đúc kiếm. Dạ đại nhân thân là mệnh quan triều đình, tự ý xông vào nhà dân lão phu tạm thời không đề cập đến nhưng lão phu là chú kiếm sư, khó khăn lắm mới rèn ra một thanh kiếm tốt, chẳng lẽ Dạ đại nhân lại muốn trắng trợn cướp đoạt?"

Dạ Kinh Đường lại giương mắt nhìn lên như ra hiệu.

"Chỗ này là Tiêu Sơn Bảo, không phải Kim Hồ Sơn Trang."

"Lão phu và Tiêu Sơn Bảo là chỗ chi giao, đến mượn lò lâu năm để đúc kiếm chẳng lẽ còn phải báo trước với triều đình ư?"

"Việc này tất nhiên không cần."

Dạ Kinh Đường quay người đi đến chỗ giá để bình khí, chỉ tay về phía những danh binh được bày trên kệ kiếm.

"Trên giang hồ có thập đại danh kiếm, ở đây lại trưng bày ít nhất ba thanh. Bản quan nhớ kỹ những thanh bảo kiếm này đều là vật cất chứa của Long Chính Thanh, hiện tại kiếm ở đây, còn hắn đã trốn ở nơi nào? Nha môn có một vụ án có liên quan đến hắn nên bản quan muốn tìm hắn để hỏi một vài chuyện."

Lệnh Hồ Quan Chỉ chắp một tay sau lưng, không nóng không lạnh nói.

"Long Chính Thanh là du hiệp giang hồ, nơi ở chẳng thể cố định một nơi. Hắn gửi kiếm ở đây là để cho lão phu và Tiêu Sơn Bảo quan sát tham khảo chứ hành tung hiện tại của hắn lão phu chẳng thể biết được."

Dạ Kinh Đường thấy Lệnh Hồ Quan Chỉ không phối hợp nhưng vẫn khá lịch sự, hắn đưa tay về phía đường ra bên cạnh, nói.

"Kiếm này quá đặc biệt, ta nghi ngờ nó có quan hệ với Thiên Tử Kiếm, cần tạm giữ một thời gian giao cho triêu đình kiểm nghiệm. Cũng xin mời Lệnh Hồ tiền bối đi theo bản quan một chuyến, chỉ cần xác định không có gì khả nghi, Long Chính Thanh không có quan hệ gì với Lục Phỉ, Bình Thiên Giáo hay những thế lực của Bắc Lương sẽ lập tức trả lại kiếm, Dạ mỗ cũng sẽ tự mình đến nhà tạ lỗi vì chuyện hôm nay. Lệnh Hồ tiền bối, mời."

Dạ Kinh Đường là quan sai đường đường chính chính, việc yêu cầu bách tính trợ giúp phá án hay tạm giữ vật phẩm của kẻ tình nghi đều là quyền lực chính đáng mà triều đình ban cho hắn.

Nếu là người giang hồ thân thế trong sạch, đương nhiên sẽ không sợ việc lên nha môn uống trà.

Hiển nhiên Lệnh Hồ Quan Chỉ không phải là loại người thanh bạch đó, nếu như lão đi theo Dạ Kinh Đường vê nha môn thì việc nhỏ có khi lại tra thành chuyện to, liên luy cửu tộc.

Mắt thấy Dạ Kinh Đường bày thân phận quan phủ của mình ra, Lệnh Hồ Quan Chỉ tỏ vẻ không Vui.

"Võ phu chốn giang hồ khổ luyện võ thuật vốn chỉ vì một ước nguyện giản đơn, chính là muốn bình loạn những chuyện bất bình trong tâm. Bây giờ Dạ đại nhân không bằng không chứng tự ý xâm nhập vào cấm địa của bổn môn, bị bắt tại trận còn muốn cậy quyền ép bức, nếu lão phu khoanh tay chịu trói thì sao xứng với cái thân võ nghệ này?”

Dạ Kinh Đường thấy Lệnh Hồ Quan Chỉ không chỉ không muốn đi theo mà còn đổ tội ngược lại cho mình, liên biết nội tình bên trong nhất định có uẩn khúc.

Nhưng hắn không rõ việc này lớn thế nào, nếu bức đến mức gãy tay gãy chân thì cũng không dễ giải quyết. Dạ Kinh Đường xoay tay đưa thanh kiếm chỉ có lưỡi mà không có chuôi cho Phạm Thanh Hoà đứng bên cạnh.

"Phát hiện được điểm khả nghi mà không điều tra đến cùng thì đó là không làm tròn trách nhiệm, nếu các hạ đã không chịu phối hợp thì Dạ mỗi cũng chỉ đành bắt người theo quy định. Nể tình tiên bối tuổi tác đã cao, binh khí cũng gấy, ta cũng không muốn chiếm nghi của tiền bối. Thôi thì ta cũng muốn nhìn thử xem, Âm Dương Hợp Hoá của các hạ liệu có hoá được Lôi Công Bát Cực của ta không."

Lệnh Hồ Quan Chỉ vốn luôn giữ một khoảng cách nhất định với Dạ Kinh Đường, bởi vì lưỡi kiếm quá mức bá đạo, không thể phá cũng chẳng thể phòng, nếu đánh nhau căn bản chỉ có một con đường chết. vậy nên trong lúc nói chuyện, lão vẫn luôn suy nghĩ để tìm ra cách thoát khỏi kiếp nạn này.

Khi thấy Dạ Kinh Đường thế mà lại buông kiếm xuống, chuẩn bị cùng mình giao lưu quyên cước thì ánh mắt của Lệnh Hồ Quan Chỉ lập tức thay đổi.

Năm Lệnh Hồ Quan Chỉ tầm hai mươi ba mươi tuổi đã dùng nội công Âm Dương Hợp Hoá leo lên đỉnh giang hồ, luận về quyền cước lão cũng chỉ thua Liễu Thiên Sanh một chút mà thôi.

Sau khi bại dưới tay Lục Tiệt Vân ở trận chiến Vọng Hải Lâu, Lệnh Hồ Quan Chỉ cũng tỉnh ngộ, hiểu ra rằng binh khí dù dài cũng sẽ có lúc vượt ngoài tầm tay, cho nên sau khi kinh mạch hồi phục liền bỏ việc nghiên cứu chiêu thức binh khí mà chuyển sang chủ công nội môn.

Mặc dù hiện tại lão đã qua tuổi bảy mươi, so với cao thủ nội môn khác với đám võ phu ngoại môn, bọn họ đều là kẻ tài thành muộn, gừng càng già càng cay.

Nhìn Dạ Kinh Đường chỉ mới hơn hai mươi tuổi thế lại dám bỏ vũ khí để cùng mình luận quyền cước, Lệnh Hồ Quan Chỉ dường như khôi phục lại vẻ cao ngạo khi là võ khôi giang hồ khi ấy, vứt roi xuống, chắp hai tay ra sau lưng.
Bình Luận (0)
Comment