Chương 1202: Tiếng Nổ Lớn
Chương 1202: Tiếng Nổ LớnChương 1202: Tiếng Nổ Lớn
"Dạ đại nhân đúng là không biết trời cao đất dày."
Lời còn chưa dứt, sấm đã nổi lên trong sảnh lớn âm u.
Chẳng thấy Dạ Kinh Đường đề lực thế nào mà thân hình đã lao tới hơn một trượng, chân trái khuy xuống, tay phải nắm lấy tay áo rồi đột nhiên kéo căng.
"Hây!"
Sau tiếng quát lớn như sấm dậy thì gạch đá dưới chân cũng bắt đầu rạn nứt, trọng quyền xuất hiện mang theo gió mạnh thổi bay nửa đoạn roi trên mặt đất, tựa như một con rồng thô bạo xé gió lao thẳng vào mặt của lão giả.
Lệnh Hồ Quan Chỉ vẫn chắp tay sau lưng tỏ vẻ khinh thường, quả thật lão cũng có bản lĩnh để khinhI
Đối mặt với cú đấm như rồng của Dạ Kinh Đường, đáy mắt Lệnh Hồ Quan Chỉ chẳng hề dợn sóng, chỉ thấy lão vẻn vẹn nâng tay trái lên rồi dùng bàn tay cản lấy trọng quyền.
Quyền này rất mạnh, cho dù cơ thể của Lệnh Hồ Quan Chỉ vẫn bất động như núi nhưng phần gạch đá đằng sau thậm chí là vách tường cũng bị luồng khí cuồng bạo chấn nứt một đoạn dài.
Điều khiến người ta không thể ngờ chính là một quyền có thể khiến núi ngã đồi lay này khi rơi vào lòng bàn tay của một ông lão lại chẳng phát ra tiếng vang gì.
Tay trái của Lệnh Hồ Quan Chỉ đón lấy trọng quyền, cơ thể lại chỉ nhẹ nhàng lui về đằng sau.
Quyền pháp của Dạ Kinh Đường là do Liễu Thiên Sanh dạy, cho nên lập tức biến cương thành nhu, trong quyền biến thành ưng trảo muốn chế trụ bàn tay của đối phương.
Cơ thể Dạ Kinh Đường lại mềm mại như không xương, tay của Dạ Kinh Đường xoay tròn thì cơ thể lão cũng theo thế mà xoay một vòng trên không trung sau đó thuận thế quất một chân về phía mặt của Dạ Kinh Đường.
Chiêu này rất đơn giản, Dạ Kinh Đường khi đối mặt với Lệnh Hồ Quan Chỉ sợ nhất việc đối phương đánh vào huyệt vị. Nên khi chân đá tới gân, hắn chỉ dùng tay trái đón đỡ đồng thời tiến bước đánh vào trung môn.
Nhưng điều khiến Dạ Kinh Đường không thể ngờ chính là một cú đá ngang nhìn như tuỳ ý lại ẩn giấu một nội kình khủng bố.
Một cú quét tựa như đuôi rồng quất thẳng vào cánh tay, khiến ống tay áo của Dạ Kinh Đường vỡ ra từng khúc, ngay cả phát quan và vạt áo cũng bị chấn nát, nửa người trên lập tức lộ ra bên ngoài, đồng thời cả người bị quất bay đập thẳng vào vách tường.
Phạm Thanh Hoà đứng quan sát cách đó không xa thấy cảnh này thì không khỏi kinh ngạc, hành tẩu giang hồ nhiều năm, nàng không phải chưa từng gặp qua cao thủ có thể chuyển đổi cương nhu một cách tự nhiên, nhưng loại cao thủ một nửa nhu còn một nửa cương thế này thì đúng là mới gặp đầu tiên trong đời.
Chiêu thức này khó ở chỗ nửa thân dưới luyện Tiệt Vân Tung, nửa thân trên thì luyện Thiên Cân Truy, hoặc nói dễ hiểu hơn chính là tay phải vung trọng quyền, còn tay trái đồng thời xỏ chỉ thêu hoa. Không nói đến việc việc dụng khí tự nhiên, chỉ nói riêng việc khống chế cơ bắp để nó có thể vận hành cân đối, không ảnh hưởng tới nhau thì cũng đủ để khiến chín thành võ phu trên thế gian này khó chết.
Võ phu bình thường hoặc là người nhẹ như yến, hoặc là thế mạnh như rồng, nên nếu gặp phải cao thủ nội gia biết kết hợp cương nhu thiên biến vạn hoá như này thì cơ bản chẳng có con đường chống trả.
Lệnh Hồ Quan Chỉ tuổi tác đã cao, cơ thể cũng gầy gò nhưng độ linh hoạt lại rất kinh người. Sau khi xoay người quét chân quất bay Dạ Kinh Đường, tay trái chĩa xuống dùng lực bật cả người lên, hai chân đạp lên hắc lô cao bên cạnh.
Đông!
Lò rèn phát ra tiếng vang trầm đục như gióng chuông, vách lò rạn nứt. Lệnh Hồ Quan Chỉ theo thế nhảy ra, thế mà lại đuổi kịp trước khi Dạ Kinh Đường đụng vào vách tường, tay lão giơ lên tạo thành ưng trảo đánh thẳng về phía cổ của đối phương.
Lưng của Dạ Kinh Đường đập thẳng vào trong vách khiến bức tường hõm vào một hố sâu, đối mặt với ưng trảo đang đến gần, hắn lập tức phản chuyển nắm lấy cổ tay.
Hai tay chạm vào, ưng trảo của Lệnh Hồ Quan Chỉ bị mất lực, hắn thuận thế lùi ra sau rồi lại dùng tay trái vung ra một chường.
Âm!
Song chưởng đụng nhau.
Không ngoài dự đoán của Dạ Kinh Đường, dù trảo này đến nhẹ như lông nhưng sức mạnh lại đủ để rung núi phá băng!
Dạ Kinh Đường ỷ vào tốc độ vận khí cực nhanh của mình nhanh chóng bồi lại khí thế dồn vào một chưởng nhưng hiện tại cơ thể đang ở trên không, nhất định không thể đình trệ tại chỗ.
Trong giây phút song chưởng va chạm vào nhau, cơ thể chưa rời khỏi vách tường của Dạ Kinh Đường lại một lần nữa bị đâm sâu thêm, trực tiếp đâm nát bức tường đằng saul
Tiếng nổ vang lên trong đám bụi mịt mù, loáng thoáng có thể nhìn thấy tia lửa xẹt lên.
Dạ Kinh Đường rơi vào trong một căn phòng phía sau vách đá, đây là một căn phòng kín có giường có bàn, hẳn là nơi Lệnh Hồ Quan Chỉ ngày thường dùng để nghỉ ngơi nhưng lúc này hắn cũng không có thời gian rảnh để chú ý chỉ tiết.