Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 1203 - Chương 1203: Vèo

Chương 1203: Vèo Chương 1203: VèoChương 1203: Vèo

Lệnh Hồ Quan Chỉ như hình với bóng vọt vào trong phòng rồi lại đánh chưởng, song chưởng cùng ra đánh về phía ngực và bụng của Dạ Kinh Đường.

Hai chân của Dạ Kinh Đường khó lăm mới có thể chạm đất, chưa kịp định thần thì song chưởng đã đến trước mặt, hắn thấy vậy liền lập tức vận khí đồng thời dùng song chưởng đón đỡ.

Lệnh Hồ Quan Chỉ lạnh lùng nhìn Dạ Kinh Đường, tay trái lén lút thu lực, cơ thể hơi nghiêng, đợi đến khi lực Dạ Kinh Đường đón chiêu thất bại, cơ thể mất cân bằng thì lập tức dùng khuỷa tay đánh lén.

Ngay vào lúc song chưởng chạm nhau, ánh mắt vốn lạnh nhạt chẳng để tâm của Lệnh Hồ Quan Chỉ lại thay đổi.

Chỉ thấy Dạ Kinh Đường nhìn như dốc hết toàn lực, thật ra cũng một thực một hư y như hắn!

Tay phải thì đánh hụt vì mất lực, tay trái lại không phát lực, cơ thể lập tức ngã sang bên phải theo quán tính. Dạ Kinh Đường cũng giống y như vậy, hai người gần như quay người cùng lúc, chuẩn bị lướt qua ngực nhau.

Lệnh Hồ Quan Chỉ nói thâm không ổn, toàn thân chấn động muốn dùng vai trái đánh lui Dạ Kinh Đường nhưng hiển nhiên đã muộn một bước.

Dạ Kinh Đường sau khi trúng liền hai chiêu thì đã phát hiện được quy tắc của Âm Dương Hợp Hoá.

Loại chiêu thức hỗ trợ trái phải thế này nếu đổi thành võ nhân tâm thường quả thật rất khó xử lý, nhưng khi còn ở Thủy Vân Kiếm Đàm, hắn từng dùng thử Bá Vương Thương phối với Tiệt Vân Tung, chỉ là sau này hắn không miệt mài theo đuổi mấy cái chiêu thức hoa hoè loè loẹt thế này.

Nhìn đủ các chiêu thức bá đạo của Lệnh Hồ Quan Chỉ, Dạ Kinh Đường cũng coi như hiểu ra bế tắc. Hắn cũng chẳng còn khách khí, dùng chiêu gậy ông đập lưng ông, sau khi lướt qua nhau thì dưới ánh mắt kinh ngạc của đối phương, hắn nghiêng người nâng gối đánh thẳng về phía hông trái.

Rầm!

Cú lên gối này hiển nhiên rất nặng.

Tuy Lệnh Hồ Quan Chỉ dùng nội lực để bảo vệ lục phủ ngũ tạng, lão không đến mức bị cú này đá gãy eo nhưng khẳng định không thể đứng thẳng được. Chỉ thấy lão lập tức bay vút ra ngoài, đụng phải mấy bức tranh chữ treo trên vách tường.

Rầm râm!

Bụi mù tung toé!

Trong chính đường của Tiêu Sơn Bảo hiện tại đang có hơn mười mấy tên cao thủ đang ngôi, sau khi nghe được tiếng động kỳ lạ đằng sau thì đều mờ mịt quay lại nhìn.

Tiêu Tông Nguyên và Lệnh Hồ Nhân Cương lập tức đứng lên, biết chắc lúc lão trang chủ lén tu sửa mật thất hẳn đã gặp rủi ro nên mới đứng dậy vội về xem xét. Ai ngờ hai người vừa mới đứng lên thì phát hiện bức chân dung của tổ sư treo ở chính đường đột nhiên phồng lên rồi nổ tung!

Âm ầm!

Mấy cái bàn được đặt trên bậc thang lập tức bị nổ tung, gỗ vụn văng tung toé, khí kình mạnh mẽ phun trào ra ngoài lật đổ mấy cái bàn gần đó.

Mấy người Tiêu Tông Nguyên, Tam Tuyệt Tiên Ông cũng được xem là cao thủ, sau khi phát hiện chuyện không ổn thì đã lập tức nhảy ra hai bên để tránh né, nhưng vẫn bị mảnh vỡ của gỗ và tường văng đầy một thân.

Những người khác còn chưa kịp lộ ra vẻ hoảng sợ thì vách tường đã bị nổ thành một cái động lớn.

Một cái bóng từ trong bắn ra, từ bên dưới bay lên thẳng đến mái vòm cao gần hai trượng nhưng cũng may cái bóng này chưa bay hẳn ra ngoài mà dùng một tay nắm lấy xà ngang, mạnh mẽ kéo cơ thể quay ngược trở lại.

Mái vòm của chính đường rõ ràng lắc lư vài cái, từ bên trên rớt xuống vô số mảnh ngói vỡ.

Đám người trong đường chưa kịp nhìn rõ cái bóng bay tới là vật gì thì đã thấy cái bóng kia lại lao về.

Bên trong lỗ hỗng, Dạ Kinh Đường dùng một chân đá xuyên vách tường sau đó không chút chậm trễ dậm hai chân xuống đất, dồn lực rồi xông thẳng về phía bốn cái trụ lớn trong chính đường, sau đó xoay người giữa không trung lao tới chỗ của Lệnh Hồ Quan Chỉ.

Lệnh Hồ Quan Chỉ quả thực không ngờ ngộ tính của Dạ Kinh Đường lại đáng sợ như thế, trúng chiêu hai lần liên nhìn ra điểm mấu chốt, thậm chí còn phỏng theo trả ngược về cho lão.

Mặc dù chiêu thức và động tác thô ráp vô cùng nhưng đối với một kẻ nghiên cứu đạo này nhiều năm như lão mà nói, thanh gươm khi lâm trận mới mài có thể đạt được trình độ này đã vượt quá lẽ thường, còn hơn cả lưỡi kiếm không chuôi kia.

Trao đổi có vẻn vẹn ba chiêu mà đã bị Dạ Kinh Đường chiếm thế thượng phong, Lệnh Hồ Quan Chỉ biết chắc mình không phải đối thủ của người kia. Nhưng nếu đã động thủ, nếu lão giết Dạ Kinh Đường thì còn có cơ hội cầm về lưỡi kiếm rồi bỏ chạy, nhưng nếu bị Dạ Kinh Đường bắt lấy thì chỉ riêng việc hắn giúp Long Chính Thanh làm thôi cũng đủ bị chém mười cái đầu.

Vì thế Lệnh Hồ Quan Chỉ cũng chỉ đành liều mạng, lão dùng một cánh tay nắm lấy xà nhà kéo cơ thể về, thấy Dạ Kinh Đường lại đánh tới lập tức đưa chưởng ra đỡ.

Dạ Kinh Đường dùng chưởng đỡ chiêu, âm thầm dựa vào tiếng gió để phỏng đoán thực hư, để có thể linh hoạt ứng biến.

Điều khiến lão bất ngờ chính là trong giây phút khi song chưởng của cả hai sắp chạm vào nhau thì bàn tay trái mà lão đặt ở sườn hông đột nhiên lật lên, sau đó chính là:

Vèo!
Bình Luận (0)
Comment