Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 1204 - Chương 1204: Được Rồi Đi Thôi

Chương 1204: Được Rồi Đi Thôi Chương 1204: Được Rồi Đi ThôiChương 1204: Được Rồi Đi Thôi

Một tia sáng chợt loé lên.

Thì ra Lệnh Hồ Quan Chỉ đã rút ra nhuyễn kiếm dài gân ba thước quấn ở bên hông rồi đâm thẳng về phía Dạ Kinh Đường như một con rắn đang trườn.

Dạ Kinh Đường thấy thế liên rùng mình, sát khí trong đáy mắt cũng hiện lên, bây gioeg cơ thể ở trong không trung khó có thể xê dịch, cho nên chỉ có thể dùng tay phải miễn cưỡng bắt lấy nhuyễn kiếm sắp cắt ngang yết hầu, còn tay trái tạo thành kiếm chỉ, khí kình toàn thân tụ vào một điểm rồi đâm về phía trước.

Kengl

Nhuyễn kiếm của Lệnh Hồ Quan Chỉ bị bắt, lão lập tức rung tay, một gợn sóng có thể thấy được bằng mắt thường nhanh chóng phủ lên nhuyễn kiếm ba thước, lan hướng mũi kiếm, ý đồ muốn dùng độ rung đánh bay bàn tay của Dạ Kinh Đường. Còn về kiếm chỉ đang đâm tới, lão sử dụng chiêu thức bốn lạng đẩy ngàn cân, dùng tay phải giảm bớt lực của Dạ Kinh Đường.

Nhưng Lệnh Hồ Quan Chỉ hiển nhiên không rõ sự phản kích khi bị doạ bởi ám chiêu của Dạ Kinh Đường có lực bộc phát đáng sợ đến mức nào.

Tay phải của Lệnh Hồ Quan Chỉ đâm tới kiếm chỉ lại phát hiện như đâm vào một cây thương sắt, dù lão đã cẩn thận tối đa, không có nửa phần xem thường nhưng cũng chỉ vẻn vẹn khiến nó lệch chưa tới nửa tấc.

Khí kình của Lệnh Hồ Quan Chỉ tràn ngập toàn thân, quyên cước bình thường rất khó gây thương tổn, dù cho có bị đánh vào huyệt vị quan trọng thì nhiều nhất cũng chỉ rên đau và thụ chút nội thương.

Khi kiếm chỉ này điểm vào trong ngực thì lại như dùng đao cắt mỡ bò, trực tiếp đâm thủng huyết nhục, khiến khí kình nổ tung trong lồng ngực, một mảnh huyết vụ lập tức xuất hiện phía sau lưng.

Âm!

Ăn phải một kích, Lệnh Hồ Quan Chỉ ho ra máu loãng giữa trời, cả người bay về sau đâm lên xà nhà rồi rớt ngược xuống sàn.

Dạ Kinh Đường đánh xong một chiêu thì dùng tay không nắm nhuyễn kiếm mượn lực bay ngược, nửa đường xoay chiều nhuyễn kiếm giữ trong tay sau đó rơi vào cái lỗ bên trong chính đường. Mãi đến khi dừng lại, cơ thể vẫn còn căng cứng, trong đáy mắt đều là nét kinh sợ.

Bùm!

Rầm rầm...

Cơ thể cùng với ngói vỡ rơi cái bịch xuống đất.

Tranh chấp vốn mới được gợi lên đã bị cảnh tượng máu tươi trước mặt làm tắt ngúm.

Binh lính trong chính đường bị dọa đến gà bay chó chạy, tất cả đều chạy trốn ra ngoài, chỉ có mấy kẻ nhát gan bị doạ đến chân mềm, vẻ mặt trắng toát, ngồi bệt dưới đất rồi vội vàng bò ra ngoài.

Các môn đồ trẻ tuổi luận bàn ngoài cửa thì bị đứng chết trân tại chỗ, bọn họ nhìn chính đường hỗn loạn tả tơi mà chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Khụ khụ —_—_ H

Lệnh Hồ Quan Chỉ ngã trên sàn nhà, ngực thủng một đường, phần bụng cơ hồ bị nổ nát, miệng mũi đều có máu loãng trào ra, căn bản nói không nên lời. Chỉ còn lại mỗi cặp mắt đỏ bừng là nhìn chằm chằm Dạ Kinh Đường, đáy mắt đều hiện lên sự khó tin.

Chỉ dùng một ngón tay là có thể phá vỡ giáp phòng ngự nội công của lão, còn trực tiếp đâm xuyên qua cơ thể. Theo lão được biết thì người làm được những việc này chỉ có ba vị thần tiên trên núi kia mà thôi, hoàn toàn không ngờ tới một tiểu tử miệng còn hôi sữa như Dạ Kinh Đường lại có thể đánh ra chiêu thức như vậy.

Khi nãy tình huống nguy cấp, Dạ Kinh Đường vô thức sử dụng Long Khí Kiếm, không ngờ hiệu quả chẳng những có thể dùng ra mà còn rất bá đạo. Sau khi xác định Lệnh Hồ Quan Chỉ không bò dậy nổi, hắn mới nhìn xuống tay của mình.

Bởi vì thời gian hai người giao thủ chỉ nhanh như một cái chớp mắt cho nên người trong ngoài chính đường đều đang bận chạy, chẳng ai hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Phạm Thanh Hòa nãy giờ cũng không dám đến quá gần, khi thấy việc xong xuôi mới dám lao khỏi lỗ hổng, tức giận nói.

"Cái tên tiểu nhân hèn hạ nhà ngươi, thế mà lại dám rút kiếm ám toán!"

"Khụ khụ —— "

Lệnh Hồ Quan Chỉ hiện tại không chỉ bị trọng thương đơn giản như vậy, bụng của lão đã bị khí kình xoắn nát, căn bản là không còn con đường sống. Vẻ mặt nhanh chóng biến thành màu đỏ tía, máu loãng ho ra càng lúc càng nhiều.

Dạ Kinh Đường thấy Lệnh Hồ Quan Chỉ không từ thủ đoạn rút kiếm ám toán, định lấy đi tính mạng của hắn thì liên biết sự việc phía sau nhất định rất lớn, nếu bị phát hiện sẽ thập tử vô sinh, cho nên người này muốn giết hắn rồi tháo chạy.

Dạ Kinh Đường còn muốn điều tra ngọn ngành, nhưng chiêu nguy cấp vừa rồi không những đâm chết Lệnh Hồ Quan Chỉ mà còn khiến bàn tay và xương sườn của hắn bị thương. Hắn liếc người ở trong ngoài chính đường một cái rồi cắm nhuyễn kiếm xuống đất, nói.

"Được rồi, đi thôi."

Phạm Thanh Hòa thấy tay Dạ Kinh Đường đầy máu cũng không dám chậm trễ, vội vàng cầm theo Ly Long Đao và lưỡi kiếm phi thân nhảy ra chính đường.
Bình Luận (0)
Comment