Chương 1205: Cô có thích ta hay không?
Chương 1205: Cô có thích ta hay không?Chương 1205: Cô có thích ta hay không?
Đã qua giờ Tý nhưng đèn đuốc trong trấn nhỏ cách Tiêu Sơn Bảo bốn năm dặm vẫn còn sáng choang. Người trong giang hồ lui tới thăm dò khắp nơi trông giống như phố xá náo nhiệt vào giờ trưa: "Có nghe gì chưa? Tiêu Sơn Bảo mới vừa xảy ra chuyện."
"Nghe nói là phạm trọng tội, bị Diêm Vương Hắc Nha tìm tới cửa, Huyền Nhật Đình cũng bị đánh sập...
"Diêm Vương Hắc Nha? Dạ Kinh Đường? Tiêu Tông Nguyên có bản lĩnh lớn như vậy sao?"
"Vậy thì không có, là Lệnh Hồ Quan Chỉ. Nghe đồn, hình như là Lệnh Hồ Quan Chỉ vì để chữa bệnh khó nói mà đầu hàng quân địch làm gián điệp cho Bắc Lương."
"Không phải chứ, coi như là Lệnh Hồ Quan Chỉ, cũng không thể nào đánh thắng Dạ Đại Diêm Vương được."
"Ai nói đánh nhau? Nghe người của Tam Tuyệt Cốc tiết lộ, sau khi Lệnh Hồ Quan Chỉ bị Dạ Đại Diêm Vương tìm tới cửa, không những không khoanh tay chịu trói còn muốn lưới rách cá chết. Đầu tiên là lợi dụng âm dương kết hợp, sau đó rút nhuyễn kiếm đánh lén, kết quả bị Dạ Đại Diêm Vương dễ dàng dùng một ngón tay đâm chết."
"Một ngón tay?"
"Đúng vậy chỉ một ngón tay, còn không thèm rút đao làm cho chưởng môn bang chủ cũng bị dọa đến mức vỡ mật ngay tại chỗ. Mọi người chạy cũng không dám chạy, đến bây giờ vẫn còn ở Tiêu Sơn Bảo chờ quan sai đến thẩm vấn."
Chỉ vỏn vẹn hai khắc đồng hồ sau khi Tiêu Bảo Sơn nổi sóng gió đã có đủ kiểu nghị luận biến hóa thành mấy chục phiên bản, lưu truyền khắp các nơi trên giang hồ.
Trong một quán trọ trên trấn, tiểu nhị vây quanh đại hắc mã mà khách mới vừa dắt vào chuồng ngựa, cũng đang lắng nghe cuộc trò chuyện của người đi đường.
Trên lâu hai của quán trọ, Chim Chim đang ngồi canh gác dưới mái hiên, Phạm Thanh Hòa xách một thùng nước nóng đứng bên ngoài phòng, sau khi lắng nghe gió thổi cỏ lay xung quanh rồi mới đẩy cửa tiến vào trong rồi nhanh chóng khép cửa phòng lại.
Trong phòng đốt đèn dầu, ánh sáng mờ nhạt chiếu sáng chung quanh bàn trang điểm.
Dạ Kinh Đường cởi trần nửa thân trên, đầu tóc đen xõa ngang lưng, ngồi ở mép giường, đặt Ly Long Đao bên cạnh. Trong tay cầm một thanh kiếm màu vàng sậm, tựa vào lòng bàn tay cẩn thận quan sát.
Vừa rồi chém giết ở Tiêu Sơn Bảo, Dạ Kinh Đường bị thương nhẹ ngoài da, bởi vì không biết tung tích của Long Chính Thanh, ở đó lại có không ít người giang hồ, khó phân biệt địch ta nên hắn nhanh chóng lấy ngựa trong trấn rời khỏi Tiêu Sơn Bảo, chạy tới nơi này.
Phạm Thanh Hòa lo lắng suốt dọc đường nhưng lại không có cơ hội để xử lý vết thương, bây giờ xách nước nóng đi vào, nhanh chóng bước tới rồi thả xuống bên cạnh hắn: "Đừng xem nữa, xử lý vết thương trước đi, sắc bén hơn nữa cũng chỉ là thanh kiếm chứ đâu phải cô nương, say mê đến mức như vậy làm gì?"
Thanh kiếm không có chuôi kiếm hay bộ phận khác, trần trụi và giản dị, dưới ánh nến hiện lên màu vàng nhạt, cũng không lạnh lẽo bức người như những bảo kiếm tầm thường khác. Nhưng đối với người tập võ mà nói, sức hấp dẫn của loại bảo kiếm vô địch này quả thật không thấp hơn mỹ nhân tuyệt thế không một mảnh vải che thân đứng trước mặt.
Dạ Kinh Đường là đao khách, đối với loại binh khí mềm mại giống như kiếm thì không có bao nhiêu hứng thú, nhưng sau khi dùng qua thanh kiếm này không khỏi cảm thấy thật sự yêu thích. Nghe thấy Phạm cô nương oán trách mới cẩn thận dùng miếng vải đen bọc lại: "Kiếm này không đơn giản là sắc bén, ta cảm giác phẩm chất của nó tương tự như Minh Long Đồ. Chỉ tiếc vừa rồi tình thế nguy cấp ra tay hơi nặng cho nên bây giờ không cách nào hỏi được nguồn gốc của nó."
Phạm Thanh Hòa cũng được coi là người học võ, dĩ nhiên cũng muốn Minh Long Đồ giống như Dạ Kinh Đường vậy. Nhưng Minh Long Đồ ở trong lòng nàng không quan trọng bằng an nguy của những người xung quanh.
Phạm Thanh Hòa ngồi xuống bên cạnh, nhận lấy thanh kiếm đặt trên bàn trang điểm, nâng cùi chỏ của Dạ Kinh Đường lên quan sát bên sườn: "Cái loại tiểu nhân hèn hạ không có võ đức đó, chết thì chết, ngươi không sao là tốt rồi. Cảm thấy thế nào, có đau không?"
Bên sườn Dạ Kinh Đường bị thanh kiếm xuyên thủng, may mắn là không trúng chỗ hiểm, chỉ bị đâm thủng một lỗ trên da thịt, vết thương rất nhỏ không nghiêm trọng lắm, hơi nóng rát, quả thật có chút đau.
Hắn cúi đầu nhìn một chút: "Cũng tạm, không ảnh hưởng đến thân thủ, qua hai ngày là ổn."
Phạm Thanh Hòa kiểm tra cẩn thận, biết không nghiêm trọng nhưng vẫn hơi đau lòng, đỡ Dạ Kinh Đường nằm nghiêng trên gối sau đó dùng khăn lông lau chùi vết máu, hơi nghi ngờ hỏi: "Thanh kiếm lợi hại như vậy, lão đầu kia còn không sớm lấy ra dùng, đốt trong lò làm cái gì? Ánh mắt lão ta còn rất kinh ngạc, chẳng lẽ giống như trong truyền thuyết ghi lại, danh kiếm phải uống máu mới có thể khai phong?"
Dạ Kinh Đường biết thanh kiếm này rất thân bí nhưng cũng không đồng ý với lời giải thích này: "Thanh kiếm này xuyên qua cây thương của ta trước, sau đó mới xuyên qua cơ thể ta, làm gì có chuyện uống máu để khai phong. Ta phỏng đoán là cái lò đó đốt đã lâu, gần đây mới đạt độ lửa nhưng Lệnh Hồ Quan Chỉ không phát hiện, vốn muốn dùng thanh sắt nung đỏ đánh lén ta, kết quả vô tình lại đưa bảo kiếm vô địch đến trên tay ta."
Phạm Thanh Hòa hồi tưởng lại, gật đầu một cái, sửa miệng nói: "Chắc là vậy. Ừm. . . Đó là danh kiếm chọn chủ, không gặp đúng người, không lộ bản sắc. Không phải trên giang hồ cũng có truyền thuyết như vậy sao, người khác cho rằng đó là một thanh sắt bỏ đi, kết quả một người nhặt lên lại biến thành bảo kiếm danh binh... "