Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 1206 - Chương 1206: Hả

Chương 1206: Hả Chương 1206: HảChương 1206: Hả

Dạ Kinh Đường cảm thấy lời này so với vừa rồi còn thân bí hơn, chỉ lắc đầu cười một tiếng.

Phạm Thanh Hòa vừa thuận miệng tán gẫu mấy câu, vừa dùng khăn lông lau sạch xung quanh vết thương sau đó bắt đầu nghiêm túc bó thuốc.

Vừa rồi tình thế nguy cấp, Phạm Thanh Hòa không chú ý tới những thứ khác, lúc này bình tĩnh lại, trong phòng chỉ có hai người, Dạ Kinh Đường nằm nghiêng bên cạnh, trước mắt nàng chính là đường cong hoàn mỹ của cơ ngực và bụng. . .

Ánh mắt Phạm Thanh Hòa né tránh, nhưng lại không tự chủ được liếc mắt nhìn, sau đó lại lặng lẽ đưa mắt nhìn về phía gò má Dạ Kinh Đường, hẳn là sợ bị phát hiện.

Kết quả vừa nhìn lên liên phát hiện Dạ Kinh Đường cười tủm tỉm nhìn nàng.



Thân thể Phạm Thanh Hòa hơi cứng ngắc, gò má nhanh chóng đỏ lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được, nhưng biểu cảm vẫn rất bình tĩnh, lại cúi đầu cố ra vẻ hào phóng quan sát một cái: "Bình thường mặc quần áo, thật đúng là không thấy được ngươi thật sự rất cường tráng. Chẳng qua người luyện võ trong giang hồ phải cao lớn vạm vỡ mới có thể chịu đòn, dáng dấp ngươi đẹp như vậy, nếu bị lão sư phụ nhìn thấy nhất định sẽ nói ngươi luyện một thân tử lực, trông có vẻ cứng rắn, thực tế lại không dùng được."

Dạ Kinh Đường tập võ từ nhỏ, tất nhiên sẽ biết eo đại bàng bụng tướng quân mới là thể trạng thông thường của người tập võ, dẫu sao thì mỡ vừa là năng lượng dự trữ cũng là tấm đệm, nếu như quá ít mỡ chắc chắn không gánh nổi một đòn.

Nhưng lời này chỉ giới hạn cho những kẻ luyện võ bình thường, khi đạt tới cấp tôn sư sẽ bắt đầu chú trọng đến khí mạch và nội lực, thịt dày hơn nữa cũng không cản được một quyền, dĩ nhiên sẽ không quan tâm những thứ này nữa, có thể như thế nào thì cứ như thế ấy.

Trông thấy Phạm Thanh Hòa rõ ràng là đang nhìn trộm nhưng lại nói những lời này, Dạ Kinh Đường hơi chống nửa người lên, khoe ra cơ ngực nở nang: "Làm sao có thể nói cứng rắn, lúc thả lỏng cũng không khác người bình thường là mấy, chẳng qua nhìn rất cường tráng thôi, không tin cô sờ một cái."

Ta sờ một cái?

Phạm Thanh Hòa chớp chớp mắt, cảm thấy Dạ Kinh Đường có chút quá đáng.

Bảo một cô nương như nàng đi sờ ngực nam nhân, cái này khác gì việc nàng bảo Dạ Kinh Đường xoa bóp ngực xem có mềm hay không?

Chẳng qua Phạm Thanh Hòa là đại phu, nhìn bệnh chứ không nhìn thái độ, suy nghĩ một chút vẫn cố làm ra vẻ tự nhiên, nâng ngón tay ngọc lên, chọt chọt vào ngực trái Dạ Kinh Đường, lại nhanh chóng rút tay về, tiếp tục cúi đầu bó thuốc: "Cái này có gì tốt mà sờ."

Dạ Kinh Đường có chút buồn cười, ánh mắt cũng nhân tiện quét lên người Phạm Thanh Hòa.

Lúc Phạm Thanh Hòa đi Tiêu Sơn Bảo, trên người mặc y phục dạ hành, trở về vì để che giấu cho nên bên ngoài phủ thêm một lớp váy, mặc dù khá dày nhưng vì vóc người hơi lớn vẫn không thể nào che giấu được đường cong ban đầu.

Lúc này Phạm Thanh Hòa ngồi nghiêng trước bụng dưới của hắn, xoay lưng nghiêm túc xử lý vết thương, cặp mông đấy đà hiện ra dưới ánh đèn, vạt áo nặng trĩu vẽ ra hai đường cong căng tròn.

Ngũ quan lập thể dưới ánh sáng của nến hiện lên vô cùng diễm lệ, bên dưới hàng lông mi dài là đôi mắt sáng như sao, đôi môi đỏ thắm khẽ cắn một chút, nhìn có vẻ hơi khó chịu...

Dạ Kinh Đường nháy mắt một cái, vốn muốn dời ánh mắt đi chỗ khác.

Nhưng trong quán trọ này ngay cả một vật trang trí cũng không có, ngoại trừ người phía trước còn có thể nhìn đi chỗ nào?

Dạ Kinh Đường nhìn gò má Phạm Thanh Hòa, muốn nói vài lời để giết thời gian, trong đầu hồi tưởng lại mọi chuyện từ lúc quen biết tới nay.

Từ ngày Quan Ngọc Gia mở ra lưng rồng, chạm mặt nhau ở Ô Sơn đến nay cũng coi như đã quen biết rất lâu, đoạn đường cũng thật dài —— đến Lang Hiên Thành làm khách, vì không thể quay về chỗ cũ mà lần mò trong biển cát; giác hơi trị thương ở Nhai Châu, vô tình nhìn thấy khối tròn lay động; trời xui đất khiến vào nhầm khuê các ở nhà mới sau đó hôn nhầm người; cùng với tối ngày hôm qua, chân chân thực thực thấy rõ bánh bao kẹp nhân. . . Dạ Kinh Đường suy nghĩ một chút, đáy mắt hiện ra ba phần xấu hổ, hơi cân nhắc sau đó mở miệng nói: "Phạm cô nương."

"Hử?"

Phạm Thanh Hòa bôi thuốc xong, lấy vải thưa quấn ở quanh sườn sau đó vòng qua bên kia, chuẩn bị buộc băng vải lại, nghe hắn gọi, ngước mắt lên nhìn: "Chuyện gì?"

Dạ Kinh Đường ngồi dậy, dang cánh tay ra để cho Phạm Thanh Hòa dễ dàng băng bó hơn: "Kỳ thực mấy lần trước, ta cũng không hoàn toàn là ngoài ý muốn."

Phạm Thanh Hòa mới vừa quấn một vòng ở ngực Dạ Kinh Đường, động tác hơi ngừng một lát: "Hả?"

Dạ Kinh Đường thẳng thắn nói: 'Hôm đó sau khi đánh Tư Mã Việt xong, Phạm cô nương ôm cổ ta khóc, ta cũng không phải thánh nhân, lúc ấy quả thật có chút xao động."

Đôi môi Phạm Thanh Hòa khẽ mấp máy, vẫn không quá hiểu ý.
Bình Luận (0)
Comment