Chương 1207: Ta...
Chương 1207: Ta...Chương 1207: Ta...
Dạ Kinh Đường thản nhiên đối mặt, tiếp tục nói: "Lần trước trong quán trọ ở Nhai Châu, bỗng nhiên Ngưng Nhi đi vào, thân là một võ tướng tất nhiên phản ứng và nhãn lực rất nhạy bén, thân thể cô vừa động, kỳ thực ta vẫn có thể phản ứng kịp, hoàn toàn có thể dời ánh mắt đi trước. Nhưng lúc đó không biết nghĩ thế nào, không những không cử động mà còn thuận tiện nhìn bằng cả hai mắt... "
Hai tròng mắt Phạm Thanh Hòa trợn to, đáy mắt dần dần hiện lên xấu hổ, trong lòng cũng hiểu rõ ý của Dạ Kinh Đường —— có khả năng tránh được hiểu lâm không cần thiết nhưng bởi vì có ý với nàng cho nên mới thuận theo tự nhiên không làm gì cả.
Nhưng mà hắn nói chuyện này với mình để làm gì?
Trong lòng Phạm Thanh Hòa có chút hoảng hốt, suy nghĩ một chút lại thu tay về, thân thể cũng ngồi thẳng một chút: "Ngươi nói lần đó ngươi lén lút vào phòng, là cố ý muốn hôn ta?"
Dạ Kinh Đường liền vội vàng lắc đầu: "Lần đó ở nhà mới, đúng là ta hôn nhầm cô. Nhưng mà vạc giường bị gãy, ta đỡ cô, đúng là vui vẻ mà làm... “
Vui vẻ mà làm?
Cố ý sờ thì cố ý sờ, nói dễ nghe như vậy. ..
Phạm Thanh Hòa chớp chớp mắt, cảm thấy bầu không khí không đúng lắm, bực bội cúi đầu không lên tiếng, muốn siết chặt băng vải lại.
Nàng mới vừa vòng tay qua hai bên sườn, người nam nhân phía trước liền ở bên tai nhẹ giọng nói: "Ta hôn cũng hôn rồi, sờ cũng sờ rồi, cũng không thể coi là ngoài ý muốn, tất nhiên sẽ chịu trách nhiệm... .
Hơi thở lướt qua tai, toàn thân Phạm Thanh Hòa giật mình một cái, vội vàng nhích sang bên cạnh, nhìn vào khuôn mặt kế bên: "Ai cần ngươi phụ trách? Dạ Kinh Đường, ngươi đừng có quá đáng, ta đã tha thứ cho ngươi rất nhiều lần. . “
Dạ Kinh Đường khẽ gật đầu: "Ta biết, cho nên mới nói những lời này với cô, đều là người trưởng thành, nam chưa cưới nữ chưa gả, những chuyện này có thể thoải mái nói với nhau, nếu như không mở miệng, ta sẽ không biết ý của Phạm cô nương, Phạm cô nương cũng không biết thái độ của ta, thời gian càng lâu càng khó xử, cô nói có đúng hay không?"
Phạm Thanh Hòa hoàn toàn luống cuống, nàng nào dám đối diện với hai tròng mắt trong veo phía trước, ánh mắt né tránh nói: "Ta là trưởng bối của ngươi, xa xôi vạn dặm chạy tới đây giúp ngươi một tay, còn giúp ngươi chiếu cố người nhà. . "
Dạ Kinh Đường nghiêng đầu nhìn vào mắt Phạm Thanh Hòa: "Những thứ này ta đều thấy ở trong mắt, cho nên mới có suy nghĩ dám làm dám chịu. Vậy cô có thích ta hay không?”
Phạm Thanh Hòa dứt khoát bị vấn đề này dọa cho ngây người, ngay cả nữ vương Đông Minh Bộ nàng cũng không làm, chạy đến Đại Ngụy cơm bưng nước rót cho Dạ Kinh Đường, bị sờ mó cũng không đánh trả, hôn cũng không nói lại, chẳng qua là vì. .. Là vì cái gì?
Trong lòng Phạm Thanh Hòa xoắn xuýt, vẫn còn ngơ ngác —— nếu nàng chỉ là vì Đông Minh Bộ, vậy thì có nên làm bằng hữu tốt không, Dạ Kinh Đường có ý với nàng, nếu nàng không thích hẳn phải dứt khoáy nói ra lập trường của mình, bị sờ không đánh trả hôn không nói lại, còn lén suy nghĩ tại sao Dạ Kinh Đường không tới, có phải xảy ra chuyện gì hay không?
Thích.
Phạm Thanh Hòa chưa từng nghĩ qua cái từ này, Dạ Kinh Đường hỏi thẳng như vậy, nếu nàng nói thích thì có vẻ không tốt.
Nhưng nói không thích, hai bên đều giống nhau, trong lòng nàng một chút phản kháng cũng không có, thậm chí còn lo lắng bản thân có chỗ nào không đúng làm cho Dạ Kinh Đường không có hứng thú vào phòng.
Xem tình huống trước mắt, dù sau này nàng mang thai, chỉ sợ cũng tự mình an ủi mình một câu —— coi như giữ lại hương khói cho Trì bộ, không thẹn với giao tình mấy đời của hai tộc, đến lúc đó không những có thể tha thứ cho cha đứa nhỏ, không chừng còn cảm thấy mình rất trọng tình trọng nghĩa, việc mình làm là đúng. . .
Phạm Thanh Hòa cảm giác mình có chút không đúng lắm, ánh mắt né tránh, muốn tránh sang bên cạnh một chút.
Dạ Kinh Đường đè vai, nghiêng đầu nhìn đôi mắt kia: "Có phải hay không?”
Phạm Thanh Hòa cắn răng, lấy lại khí thế nói: "Sao da mặt ngươi lại dày như vậy?”
Dạ Kinh Đường thấy Phạm Thanh Hòa không trả lời thẳng, cũng không muốn truy hỏi đến cùng, nhìn con ngươi trước mặt có chút hoảng hốt, từ từ tiến lại gần!!
Cổ Phạm Thanh Hòa hơi rụt lại, nhìn thấy gương mặt kia càng ngày càng gần, đáy mắt hiện lên vẻ xấu hổ, từ áo giáp sau lưng lấy ra một cây ngân châm, làm ra vẻ muốn châm Dạ Kinh Đường: "Ngươi. .. Ngươi còn như vậy, ta liền... Liần.... Ô "
Do do dự dự không thể hạ thủ, kết quả hai đôi môi chạm vào nhau.
Trong phòng an tĩnh lại, chỉ còn hai tiếng hít thở phập phồng.
Dạ Kinh Đường từ từ tiến tới, thuận buồm xuôi gió hôn lên đôi môi đỏ thắm, không gặp phải bất kỳ sự phản kháng nào, đáy mắt hiện ra nụ cười, đưa tay lên ôm lấy thắt lưng, nghiêng đầu cạy mở hàm răng.
"Ô. l ẹ
Sắc mặt Phạm Thanh Hòa đỏ bừng, nắm ngân châm trong tay, dáng vẻ vừa muốn châm vừa không, không tạo ra bất kỳ tác dụng uy hiếp nào, môi đỏ mọng khẽ nhếch muốn nói chuyện, kết quả làm cho Dạ Kinh Đường có đường để tiến vào.