Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 1208 - Chương 1208: Gì Đấy?

Chương 1208: Gì Đấy? Chương 1208: Gì Đấy?Chương 1208: Gì Đấy?

Trước giờ Phạm Thanh Hòa chưa từng trải qua chuyện này, muốn cắn Dạ Kinh Đường một hớp nhưng không dám hạ miệng, hơi vặn vẹo hai cái nhưng cũng không tránh đi, ngược lại thân thể bắt đầu có phản ứng.

Một cảm giác không thể diễn tả bằng lời tràn vào lòng, Phạm Thanh Hòa cảm thấy hoa mắt chóng mặt, đôi tay vốn dĩ muốn đẩy bả vai nhưng không biết sao lại không có lực.

Tí tách -

Một lát sau, dường như trên vạt áo có nhiêu hơn một cái tay, mắt thấy bàn tay kia lập tức sẽ mở nút áo!

Phạm Thanh Hòa liên thanh tỉnh mấy phần, dưới sự hốt hoảng đâm ngân châm trong tay vào huyệt vị trên cổ hắn.

Vốn là Dạ Kinh Đường muốn giúp Phạm cô nương buông lỏng thân thể, một kim châm xuống trực tiếp không còn sức lực, cả người mềm nhũn ngã về phía trước.

Ùm -

Phạm Thanh Hòa bị tên nam nhân nặng nề đè ở trên đệm, vội vàng lấy tay đẩy Dạ Kinh Đường lên, lật người hắn lại đặt trên gối sau đó nhanh chóng đứng dậy kéo lại vạt áo, sắc mặt đỏ như máu: "Dạ Kinh Đường! Ngươi... Sao ngươi có thể làm như vậy? Uổng công ta tín nhiệm ngươi như thế."

Dạ Kinh Đường nói một hơi gần ba phút, đến bây giờ mới được ngừng, quả thực hắn không tin lời nói thẹn thùng xấu hổ này, nhưng mà cũng không nói ra khỏi miệng, chỉ nằm trên gối, bày ra dáng vẻ hổ theẹn: "Là ta xúc động, nhất thời không kiềm chế được, lần sau sẽ không như vậy nữa. Giúp ta rút châm ra trước, ta bảo đảm sẽ không làm bậy."

Phạm Thanh Hòa một chút cũng không tin, Dạ Kinh Đường dám thẳng thắn thừa nhận như vậy, nếu nàng tiếp tục ngu ngốc buông lỏng, không chừng chỉ sau nửa giờ, nàng liền ôm chăn lau nước mắt, không chừng còn bị dỗ dành sau đó lại phải mua một bộ y phục mới mặc vào...

Lòng Phạm Thanh Hòa rối như tơ vò vừa xấu hổ vừa vội, cũng không biết nên làm sao với Dạ Kinh Đường, liền cắn răng nói: "Ngươi ngoan ngoãn nằm ở đây dưỡng thương, còn dám có ý đồ xấu, lần sau sẽ không đơn giản chỉ là chế trụ ngươi như vậy. Ta... Ta đi ra ngoài trông chừng, muốn uống nước thì gọi một tiếng."

Dứt lời, Phạm Thanh Hòa liền khép màn lại, nhanh chóng chạy ra cửa.

Đạp đạp đạp

Dạ Kinh Đường nằm trên gối, nhìn có vẻ như toàn thân tê liệt vô lực nhưng chờ sau khi tiếng bước chân rời khỏi đây, liên giơ tay lên, rút ngân châm phong tỏa kinh mạch trên cổ, âm thầm lắc đầu thở dài... Vẫn chưa vào miệng được, cố gắng kìm nén thật quá khó chịu, hôm nay thiếu một chút vậy.

Đã đến nửa đêm, ngọn đèn dầu trên trấn cũng dần thưa thớt. Khách điếm không còn tiếng động nào nữa, chỉ còn lại một người và một chim ngồi trên nóc nhà trông chừng.

Chim Chim ngồi xổm trên mái ngói, có thể là vì không có ai nói chuyện với nó nên thấy hơi nhàm chán, nhìn cảnh đầy gió, trăng và núi kêu “chít chít chít...' một mình, ý muốn nói là —— mười bước giết một người, ngàn dặm không giữ lại. Gặp chuyện phất cánh rời đi, giấu đi cả người và tiếng...

Phạm Thanh Hòa ngồi trước mặt cũng không có tâm trạng để ý đến Chim Chim, một tay nâng mặt, tròng mắt khẽ hiện lên vẻ thất thần, đến bây giờ vẫn chưa thoát khỏi chuyện khi nãy.

Phạm Thanh Hòa sinh ra ở Đông Minh Sơn, khi mới bắt đầu việc ghi ký sự đúng lúc đụng phải cảnh Vương Đình Tây Bắc binh bại lửa cháy lan khắp đồng cỏ. Sau đó tình thế của các bộ tộc cũng xuống dốc không phanh, nhìn đâu đâu cũng chỉ có áp bức và kham khổ.

Là hậu duệ của Chúc Tông, Phạm Thanh Hòa không cách nào vô ưu vô lự như những cô nương bình thường, vào thời điểm những cô nương cùng tuổi đến tuổi biết yêu, nàng đang vất vả tập luyện đủ loại tài nghệ. Khi những cô nương đồng lứa đến tuổi gả chồng, nàng đã phải gánh vác toàn bộ gánh nặng tồn vong của bộ tộc Đông Minh.

Thân là tộc trưởng, nàng hoàn toàn không có tâm tư suy xét đến chuyện chung thân đại sự của bản thân, không biết gì về chuyện tình cảm, cũng không cảm thấy mình có ý gì đặc biệt với Dạ Kinh Đường.

Mấy lần đụng chạm da thịt lần trước, có thể dùng lý do hiểu lâm để giải thích nhưng quả thực lúc nãy Dạ Kinh Đường đã chính diện hôn nàng, thế mà còn duỗi cả đầu lưỡi...

Tại sao nàng lại không né tránh chứ...

Thậm chí còn chẳng rối rắm gì lắm...

Phạm Thanh Hòa khẽ cắn đôi môi đỏ, cũng không biết cuối cùng mình bị làm sao vậy, chỉ yên lặng ngồi ngẩn ngơ. Chim Chim ở bên cạnh bỗng dưng ngẩng đầu nhìn về hướng bên ngoài thị trấn:

"Chít?

Phạm Thanh Hòa lấy lại tinh thân, híp mắt nhìn kỹ vào con đường bên ngoài thị trấn, bỗng nhìn thấy một con ngựa khỏe từ nơi xa đang chạy như bay lướt qua trên con đường, nhìn phương hướng như đang muốn đến Tiêu Sơn Bảo.

Hình thể của con ngựa có vẻ khá lớn, bờm ngựa tung bay theo gió hệt như một con mãng xà đang lao nhanh, đỡ lấy nữ hiệp đang ngồi trên đó, cũng là tiểu cô nương đang cưỡi con ngựa lớn kia. Tốc độ nhanh kinh người, nhìn từ xa chỉ thấy được cái bóng còn lưu lại, gân như trong nháy mắt đã đi qua hết con đường từ bên ngoài thị trấn, chạy về phương xa.

Tuy khoảng cách xa không thấy rõ lắm nhưng sở hữu được một con ngựa khó thuần đầy thanh thế như vậy cộng thêm cả hai triều Nam Bắc thì có thể đến cả luận võ khôi cũng ít ỏi. Phạm Thanh Hòa theo thuyền quan tới Giang Châu, tất nhiên cũng từng gặp được con ngựa sống ở chuồng riêng ngày nào cũng kéo đến trên boong tàu tản bộ để đế vương tọa ky.
Bình Luận (0)
Comment