Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 1222 - Chương 1222: Đó Là Cái Gì?

Chương 1222: Đó Là Cái Gì? Chương 1222: Đó Là Cái Gì?Chương 1222: Đó Là Cái Gì?

Mặc dù Phụng Quan Thành chưa từng nhập thế, nhưng nếu trên đời không có người như vậy thì giang hồ này sẽ trở thành nơi ngự trị của sáu vị võ thánh đứng đầu hai giới giang hồ Nam Bắc, đến khi đó cục diện như rắn mất đầu, yêu tà cùng tiến, đất trời sụp đổ cũng không phải là chuyện nói ngoa.

Lúc Cừu Thiên Hợp gặp Dạ Kinh Đường, lão vẫn tự cho mình là nửa danh trưởng bối, khi gặp Phụng Quan Thành thì lại như biến thành một tên lâu la gác cổng, cứ nhìn mãi vào bóng lưng cô độc trên biển ấy mà không biết mở miệng thế nào.

Cũng may Phụng Quan Thành không phải là người kiêu ngạo gì, ông càng giống như một vị trưởng bối trên giang hồ, gặp thì khen lão một câu rất có hiệp khí sau đó lại cùng nhau hàn huyên chút chuyện trên giang hồ. Lúc trò chuyện, Cừu Thiên Hợp còn nhắc đến Dạ Kinh Đường, muốn nghe chút đánh giá của ông về người này.

Lời đáp của Phụng Quan Thành khiến lão cảm thấy không biết là người này cuồng ngạo hay chỉ đang trần thuật lại sự thật, ông nói trăm năm qua người trẻ tuổi tiền đồ vô lượng nhiều vô số kể nhưng phần lớn đều không thể đi đến trước mặt ông, chỉ có Dạ Kinh Đường là lợi hại nhất, sau này có khả năng sẽ leo lên được đỉnh núi giang hồ.

Nhưng khoảng cách của Dạ Kinh Đường với đỉnh núi còn tận mấy tòa giang hồ nữa.

Nói đơn giản hơn chính là dù những người khác có nhảy lên cũng chưa chắc sờ được vào gót chân Phụng Quan Thành, Dạ Kinh Đường lợi hại nhất, nếu nhảy lên có lẽ sẽ chạm được đến đầu gối của ông.

Cừu Thiên Hợp đã tận mắt chừng kiến thiên phú của Dạ Kinh Đường có bao nhiêu điểm không hợp lẽ thường, dù trong lòng rất kính sợ Phụng Quan Thành nhưng vẫn cảm thấy lời này thật ngông cuồng. Lão muốn lấy thân thử nghiệm nên đã mời Phụng Quan Thành dùng hết toàn lực, để lão học hỏi kiến thức võ đạo đỉnh phong bao la đến mức nào, dù chỉ là nhìn một cái liền chết thì lão cũng không ooán không hối.

Kết quả là sự thật đã chứng minh, lấy đạo hạnh của lão, ngay cả tư cách để xem võ đạo đỉnh phong cũng không có.

Phụng Quan Thành lúc ấy hẳn là vung tay áo quét lão một cái, sau đó ký ức của lão liền biến mất, đến khi tỉnh lại đã thấy bản thân nằm trên thuyền nhỏ giữa biển khơi, Cương Tử đang ôm mặt lão gọi.

"Lão Cừu? Lão Cừu?”

Cừu Thiên Hợp chẳng thấy được gì, nhưng trải qua một tát này, hắn cũng hiểu được đạo hạnh của mình sâu cạn bao nhiêu, tự nhiên không còn can đảm mặt dày chạy về chỗ câu cá của Phụng lão thần tiên. Lão chỉ đành yên lặng rời khỏi Quan Thành, cùng một nhà ba người Hiên Viên Thiên Cương ngao du giang hồ.

Theo bản ý của Cừu Thiên Hợp, lão định đến phương Bắc dạo chơi, đi quan sát những việc mới lạ chưa từng thấy trên đời, nhưng chưa đi được bao xa đã nghe tin Dạ Kinh Đường ở Giang Châu Thành, còn cùng tài tử Giang Châu đấu tài văn thơ.

Cừu Thiên Hợp nghĩ cả hai đã lâu không gặp, bèn dẫn tiểu đồ đệ vừa mới nhận đến Giang Châu xem thử, ai ngờ chưa kịp tới Giang Châu Thành đã nghe thấy chuyện Long Chính Thanh hạ chiến thư.

Chuyện vui như vậy Cừu Thiên Hợp tự nhận mình không thể bỏ qua, người giang hồ có cùng suy nghĩ muốn xem náo nhiệt như lão cũng nhiều vô số kể.

Thạch đình này được xây trên rìa đảo, còn mảnh đất trung tâm chính là lâu các nguy nga đã truyền thừa nhiều đời, xung quanh còn có không ít cảnh quan kiến trúc. Người ở đây đông như trẩy hội, đều là giang hồ võ phu đến để hóng chuyện vui.

Ở giữa eo biển cách đó ba dặm còn có không dưới trăm chiếc thuyền lớn nhỏ đang neo đậu, bên trên đều là những kẻ hóng chuyện từ khắp nơi chạy đến Giang Châu. Trong đó còn có một vài thư sinh và tiểu thư không biết trời cao đất rộng, đang mài mực bày nghiên, thoạt nhìn định vẽ lại cảnh giao thủ của Dạ Kinh Đường và Long Chính Thanh.

Cừu Thiên Hợp thấy cảnh này thì âm thầm lắc đầu, cảm thấy những người trẻ tuổi này đúng là không sợ chất.

Giống như lão căn bản không thấy Phụng Quan Thành ra tay lúc nào, người bình thường đứng bên ngoài quan sát võ khôi đánh nhau, ngoại trừ mấy tiếng rầm rầm thì ngay cả cái bóng cũng nhìn không thấy. Chỉ chớp mắt vài cái thôi, Vọng Hải Lâu và mấy chiếc thuyền kia liền biến thành tro bụi, chưa nói đến việc tai họa không may ráng xuống đầu, tệ hơn nữa chính là bị người giang hô mắng không có mắt.

Cừu Thiên Hợp đứng trong đình đợi một lúc liền cảm thấy mất hứng, lão bèn xoay người lại, dùng sáo làm thước chuẩn bị dạy tiểu đồ nhận biết chữ trên bia.

Tiểu nha đầu vì không muốn bị cha mẹ bắt học nên mới theo Cừu Thiên Hợp chạy tới đảo chơi, ai ngờ đến đây rồi vẫn bị lôi đi học chữ, tiểu nha đầu có chút không tình nguyện, cứ dáo dác nhìn xung quanh rồi bất chợt chỉ tay về phía sau bia đá.

"Sư phụ, đó là cái gì?”

Cừu Thiên Hợp ra phía sau tấm bia thăm dò, nhìn vê eo biển đằng sau hòn đảo, chỉ thấy trên mái nhà của Vọng Hải Lâu chợt xuất hiện một bóng người.

Cách màn mưa mờ mịt không thấy rõ bóng người nhưng có thể cảm nạận được sự lạnh lão bay thẳng đến cửu tiêu kia, nhìn từ xa người nọ chẳng khác gì một thanh kiếm Thanh Phong đang cắm ở nơi cao nhất lâu cao.
Bình Luận (0)
Comment