Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 1221 - Chương 1221: So Sánh

Chương 1221: So Sánh Chương 1221: So SánhChương 1221: So Sánh

Tuyền Cơ Chân Nhân cũng không phải là kẻ dễ nhận thua, sau khi hòa hoãn lại thì nàng mới lạnh giọng nói:

"Dạ Kinh Đường, ngươi đợi đó cho... Ô, nhẹ một chút..."

Tiếng thủ thỉ vang lên từ trong bức màn, mới đầu còn ngươi đến ta đi, mới có một lát đã biến thành một người xin tha...

Sóng lớn va đập lên bãi đá ngầm, hạt mưa bị gió biển thổi rơi tí tách xuống mái đình, chợt nghe thấy tiếng sáo vang lên bên trong đình.

"Ô- ô¬"

Cừu Thiên Hợp cầm một cây sáo trúc dài hai thước đứng trong gió mạnh, khí sắc của lão bây giờ đã tốt hơn so với lúc còn ở địa lao Hắc Nha rất nhiều, tóc trắng phủ đầu cũng dần trở vê màu đen như mực, nhìn qua cứ ngỡ một đại thúc giang hồ chỉ mới hơn bốn mươi tuổi.

Trong đình có dựng một tấm bia đứng màu đen, tiểu nha đầu tóc tết sừng dê, thân cao còn không đến hông Cừu Thiên Hợp đang nâng má ngửa đầu nhìn dòng chữ được khắc trên bia, sau đó đọc to từng chữ.

"Thiên cao địa quảng hữu thùy đồng, vạn cổ càn khôn nhất vọng trung... Nhật xuất nhật xuất... "

"Phù tang."

"Nhật xuất phù tang hồng tự hỏa. . . Hải môn đông khứ thủy liên không. . . Sư phụ, chữ này là do ai viết vậy?"

Cừu Thiên Hợp buông sáo trúc, quay đầu nhìn bia đá đã phủ bụi theo thời gian, mặc dù thân hình cao lớn, mi cao mắt xếch nhưng biểu cảm lại rất nhu hòa:

"Là một hiệp khách giang hồ vô cùng lợi hại viết vào ba trăm năm trước."

"Còn lợi hại hơn cả sư phụ và cha ạ?"

"Đương nhiên rồi, nếu không phải là người tuyệt thế vô song, sao có thể viết ra được dòng chữ: Thiên cao địa quảng hữu thùy đồng?"

"Vậy nếu so với Phụng Quan Thành gia gia thì sao ạ?"

"Ừm... Cái này không dễ so cho lắm, ta cảm thấy hẳn là không tiếp nổi ba chiêu của Phụng lão thân tiên."

"À, vậy quả thật lợi hại hơn sư phụ rồi, sư phụ một chiêu cũng không tiếp được, còn bị đánh bay tới nửa dặm."

Vẻ mặt của Cừu Thiên Hợp cứng đờ, đối mặt với những lời non nớt của trẻ nhỏ này lão cũng không tìm ra lời phản bác.

Lần trước sau khi trải qua chuyện ở Quân Sơn Đài lão tự nhận mình không thể với tới vị trí Đao Khôi được, vốn định đến Hoàng Tuyền Trấn ẩn cư mấy năm, rồi gặp được một quân tẩu của Hàn Hồng Quân, hai người vừa gặp đã yêu, cùng nhau bầu bạn vượt qua quãng đời bình yên không can dự gì tới giang hồ.

Dù lão đánh giá Dạ Kinh Đường rất cao nhưng vẫn xem thường tốc độ phát triển của tiểu tử này, sau khi đánh bại Hiên Viên Triều thì cứ như đả thông hai mạch nhâm đốc, từ Ô Châu quét đến Tây Hải, lại từ Tây Hải quét về Vân An, chưa đến cuối năm mà lão đã nghe phong thanh đâu đấy tiểu tử này sắp dùng kiếm chĩa lên tam tiên trên núi.

Lên đến hàng võ thánh thì đã nhảy khỏi phạm vi thế tục của giang hồ, mấy vị trí Đao Khôi Thương Khôi đương nhiên lại để trống, Cừu Thiên Hợp dựa vào hiệp danh xưa cũ, gần như có thể nắm chắc được một vị trí trống.

Nhưng đao khách luôn có ngạo khí của riêng mình, vãn bối không cần nên vị trí mới trống, nếu lão mặt dày đi nhận thì có hơi sỉ nhục cái danh võ khôi, có tài mà không có đức.

Vì thế Cừu Thiên Hợp lại chuẩn bị lên đường tìm nơi nào đấy để xoát chiến tích, sau này vị trí đó có rơi lên đầu lão cũng không bị người giang hồ nói này nói nọ.

Võ khôi Đại Ngụy hiện tại còn sống không nhiều lắm, gặp được chưa chắc đã đánh thẳng được, muốn xoát chiến tích trên giang hồ mà không đến mức bị đánh đến tàn da thì cũng chỉ có Quan Thành Thiên Nam.

Quan Thành là ngọn núi cao cuối cùng trong lòng võ phu khắp thiên hạ, Cừu Thiên Hợp cũng từng ngưỡng vọng qua, nhưng khi đó lão còn chưa leo được lên ngọn núi của võ khôi nên cũng chẳng dám đi quấy rầy nơi ấy.

Nhưng thời thế bây giờ đã khác, lão không đi không được, vậy nên Cừu Thiên Hợp vẫn quyết định khởi hành. Lão không muốn về Quân Sơn Đài kế thừa gia nghiệp nên cùng hai phu thê Hiên Viên Thiên Cương chạy trốn khắp nơi kết bạn đi đường, coi như là cùng nhau vân du.

Võ phu trên giang hồ đến Quan Thành chiêu thánh nhiều vô số kể, nếu không đạt tới tiêu chuẩn tông sư thì ngay cả cửa của đồ đệ trông cửa cũng không qua nổi, hiện tại Cừu Thiên Hợp là Đao Khôi dự bị nên tiến vào rất thuận lợi, đồng thời cũng được nhìn thấy thiên hạ đệ nhất bằng xương bằng thịt.

Khi ấy cũng là ở bờ biển, một lão nhân nhìn qua mới ngoài sáu mươi lẻ loi một mình ngồi trên đá ngầm câu cá, trước mặt là biển cả vô tận, sau lưng là núi rừng vạn dặm, bóng lưng tựa như cây cột chống trời của vùng đất ấy, nếu hắn tại thì chúng sinh không lo lắng, nếu hắn diệt thì yêu tà cùng nổi lên, đất trời sụp đổ.

Đương nhiên đây chỉ là cảm nhận riêng của Cừu Thiên Hợp, dù sao trong lòng tất cả người giang hồ thì Phụng Quan Thành chính là Định Hải Thần Châm của cả thiên hạ.

Tuy giang hồ hiện tại không được tính là mưa thuận gió hòa, nhưng võ thánh của hai triều Nam Bắc so với các kiêu hùng đồng cấp trong lịch sử đã thấp kém và khiêm tốn rất nhiều, nguyên nhân không phải vì võ thánh thời nay có đức hạnh hơn, chẳng hứng thú với việc càn quấy làm bậy mà là vì trên đầu bọn họ có người.

Trên đầu có người, làm việc gì đương nhiên cũng sẽ nơm nớp lo sợ, nhưng cũng đồng nghĩa với việc càng có dã tâm mạnh mẽ leo lên cao.
Bình Luận (0)
Comment