Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 1220 - Chương 1220: Sao Không Có Phản Ứng?

Chương 1220: Sao Không Có Phản Ứng? Chương 1220: Sao Không Có Phản Ứng?Chương 1220: Sao Không Có Phản Ứng?

Phạm Thanh Hòa vừa cúi đầu đi vừa suy nghĩ chuyện của Tả Hiền Vương, rồi nàng chợt phát hiện tay mình bị nắm, còn bị người kéo sang một bên.

"Cẩn thận, trên mặt đất có nước."

Phạm Thanh Hòa bị dọa đến rụt lại, cúi đầu nhìn con đường đất vàng tối đen dưới chân, phát hiện quả nhiên có một vũng nước bẩn, cũng không nói gì, chỉ im lặng rút tay về rồi xách váy vòng qua.

"Một vũng nước đọng mà thôi, chúng ta mau về đi. Đầu đêm, ta và Chim Chim sẽ canh gác, đến cuối đêm thì đổi ca, ngươi cứ nghỉ ngơi thật tốt."

Dạ Kinh Đường nghe vậy cũng không nói gì thêm, chỉ gật nhẹ đầu đi theo Phạm Thanh Hòa đang cắm đầu chạy chậm đẳng trước, rất nhanh bọn họ đã về đến trong thành.

Phạm Thanh Hòa rất muốn trở về nhìn thử dáng vẻ đợi chờ vô vọng của yêu nữ thế nào, nhưng dựa theo tính tình của yêu nữ thì lúc này về, nói không chừng lại bị bắt làm loạn chung với nàng. Sau khi đến gần chỗ khách điếm, Phạm Thanh Hòa không vào mà gọi Chim Chim đang tản bộ trên nóc nhà xuống rồi chạy đến một quán ăn ở cách đó không xa.

Bọn họ tổng cộng thuê hai phòng, Dạ Kinh Đường một phòng, còn hai cô nương ở chung một phòng. Dạ Kinh Đường một mình trở lại khách điếm, đi đến cửa lầu hai thì phát hiện tiếng hít thở, bèn quay người mở cửa phòng bên cạnh ra.

Trong phòng không đèn không lửa, chỉ còn vương một mùi rượu nhàn nhạt, mượn ánh đèn mông lung từ dưới đường, Dạ Kinh Đường có thể nhìn thấy trên giường đang có một cái bóng trắng năm nghỉ ngơi, nghe tiếng hít thở thì có lẽ đã ngủ say, nhưng võ nghệ của nàng cao cường đến vậy, không thể nào không phát hiện hắn đã vào phòng.

Dạ Kinh Đường thấy Thủy Nhi lại chơi trò giả bộ ngủ không để ý tới mình thì cũng chả nói gì thêm, chỉ nhẹ tay nhẹ chân đóng cửa phòng lại, đến bên giường ngồi xuống, đưa tay ra...

Bốp.

Tay bị vỗ nhẹ một cái, tiếp đó là giọng nói thanh lãng vang lên.

"Sao không đi tới chỗ Phạm cô nương của ngươi đi, đến chỗ vi sư làm gì."

Dạ Kinh Đường thuận thế nắm lấy tay mềm, sau đó ngả đầu nằm xuống bên cạnh.

"Đây là phòng ta, mau về phòng mình ngủ đi."

Xoet.

Là tiếng bảo kiếm bị đẩy ra, còn có một luồng sát khí như có như không.

Trong mắt Dạ Kinh Đường hiện lên chút bất đắc dĩ, hắn trực tiếp đưa tay ra ôm cơ thể mềm mại của Thủy Nhi vào lòng, cầm lấy bội kiếm đặt lên đầu giường rồi xoay lại hôn lên trán một cái.

Chụt.

Ánh mắt Tuyền Cơ Chân Nhân lạnh lẽo như đang muốn thanh lý môn hộ, nhưng bị tên da mặt dày nào đó ôm một lát thì mềm nhữn ra, nhắm mắt lại chẳng quan tâm nữa.

Sột soạt...

Dạ Kinh Đường kéo đai lưng ra, lại cảm thấy hình như có chút gấp gáp, ngẫm lại một lúc rồi nói nhỏ bên tai người trong ngực.

"Vừa rồi ta đi trên đường nghe được một câu chuyện tiếu lâm. Có một nam nhân đang trò chuyện với nữ nhân, tán gẫu với nhau nửa ngày thì đột nhiên hỏi nữ nhân là sao nàng lại không có phản ứng."

Tuyền Cơ Chân Nhân vốn học theo cái vẻ tiên tử nhẫn nhục của Ngưng Nhi, nhưng nghe được vài câu thì đột nhiên mở mắt ra hỏi:

"Sao lại không có chút phản ứng nào?"

Dạ Kinh Đường vuốt nhẹ lưng ong, nói năng như thật.

"Sức chịu đựng cũng như việc kháng đòn khi tập võ vậy, chỉ cần tâm trí đủ cứng rắn thì dù bị thương đâm cho một nhát cũng có thể mặt không đổi sắc. Chỉ có điều Lục tiên tử chắc làm không được, đụng một cái là khóc sướt mướt, chẳng kháng đòn gì cả."

Tuyên Cơ Chân Nhân không cảm thấy bị cây thương lớn như vậy đâm cho một nhát thì lại có nữ tử mặt không đổi sắc, nhưng khi nghe được giọng điệu trêu chọc của Dạ Kinh Đường, nàng vẫn có chút không vui, hừ nhẹ một cái.

"Chỉ không tận lực đè nén mà thôi, bần đạo thanh tu nhiều năm, chỉ cân không muốn để hồ tâm dậy sóng thì dù ngươi có dùng hết thủ đoạn cũng đừng hòng khiến bần đạo nhíu mày."

Nói xong liền nhắm mắt nằm thẳng, bày ra dáng vẻ của một băng sơn tiên tử.

Dạ Kinh Đường có chút buồn cười, cảm thấy Thủy Nhi vẫn là không biết trời cao đất dày, hắn không gì nói thêm, chỉ lật người lại rồi cúi đâu nhìn gương mặt lạnh lùng dưới thân.

"Ưml"

Dáng vẻ bất động như núi của Tuyền Cơ Chân Nhân lập tức bị phá tan, mày đẹp cau chặt, cần cổ trắng như tuyết giơ lên, hai tay choàng qua vai Dạ Kinh Đường, cắn chặt môi dưới.

Dạ Kinh Đường cúi đầu thưởng thức vẻ mặt đỏ ửng của Thủy Nhi, sau đó giơ tay nhéo nhéo gương mặt nàng.

"Thủy Nhi đạo trưởng thật sự muốn tâm như chỉ thủy à?"

Tuyền Cơ Chân Nhân nghe vậy thì ánh mắt phát lạnh, nhưng còn chưa kịp trừng Dạ Kinh Đường lại ưỡn cổ lên, sau vài lần nhịn cuối cùng không thể không võ nhẹ đầu vai hắn.

"Ta sai rồi... Tướng công..."

Dạ Kinh Đường hài lòng gật đầu, lúc này mới dịu dàng hơn, hơi giương cằm ra hiệu cho Thủy Nhi chủ động hôn hắn.
Bình Luận (0)
Comment