Chương 1224: Ai Đứng Sau
Chương 1224: Ai Đứng SauChương 1224: Ai Đứng Sau
Dạ Kinh Đường đong đưa thuyền nhỏ, vừa đến phân nửa eo biển thì bên tai chợt nghe thấy tiếng động, lập tức giương mắt nhìn lâu cao nguy nga ở hòn đảo đẳng xa.
Cũng vào lúc này!
Vút!
Một tiếng kiếm reo linh hoạt kì ảo vang lên từ trên nóc lầu.
Chỉ thấy một luồng sáng xanh đột nhiên xuất thế, nó đến từ lầu cao, mang theo khí thế như giao long vượt biển, ở trên sóng cả vạch ra một đường vòng cung rồi bay thẳng về phía một con thuyền lớn đang neo trên mặt biển.
Sau khi phát sinh dị tượng, trời đây mưa gió thậm chí ngàn người quan khán đều trở nên im lặng, mặc dù không nhìn rõ luông sáng màu xanh xẹt qua không khí kia là gì nhưng bọn họ vẫn cảm nhận được khí thế không gì sánh nổi của nó, trong đầu chợt xuất hiện một câu danh ngôn được lưu truyền trong giang hồ.
Thanh sơn vạn điệp bái long đài, chính khí lăng tiêu nhất kiếm lai!
Long Chính Thanh đến!
Vút!
Luông sáng xanh chớp mắt đã chạm đến nóc của chiếc thuyền cao, có thể thấy bằng mắt thường chiếc du thuyên chứa chưa đến mấy trăm người kia đột ngột chìm xuống ba phần, bọt nước văng lên trắng xóa.
Hòn đảo giáp biển vốn ồn ào gần như biến thành một vùng đất chết không người chỉ trong chớp mắt, giữa đất trời rộng lớn cũng chỉ còn lại thanh Thanh Phong Kiếm vừa ra khỏi vỏ, đang đón nhận sự tẩy rửa của giọt mưa kia.
Tất cả mọi người xung quanh du thuyền đồng loạt giương mắt nhìn về phía phần đỉnh của du thuyên khổng lồ như đang ngưỡng vọng một dãy núi cao.
Phía trên đỉnh núi kia, một nam tử vận văn bào đang đứng, bề ngoài người này trạc chừng năm mươi, trên mặt có vài phần nho nhã nhưng từ trong ra ngoài lại phát ra khí thế kinh người. Lúc này hắn đang cúi đầu, bĩnh tĩnh nhìn chiếc thuyền con dập dìu trên sóng cả.
Vèo vèo vèo...
Eo biển yên lặng được một chốc thì gió bão lại bắt đầu nổi lên!
Âm!
Những người giang hồ đang kinh sợ quan sát du thuyền chợt nghe thấy trên mặt biển truyền đến một tiếng sầm rền.
Một bóng người màu đen từ trên mặt biển phóng thẳng lên trời giống như mãng long phá biển mà ra, ven đường kéo theo mưa gió, chỉ chớp mắt sau đó rơi xuống một vị trí khác trên đỉnh của du thuyền. Thân hình vừa xuống thì phong ba cũng ngừng, sự luân phiên không có chút thời gian giảm xóc, tựa như một tia sét lấp lóe rơi xuống đất trời khiến cho những người đang vây xem bất chợt sinh ra mấy phần cảm giác mờ ảo.
Tí tách...
Khắp đất trời chỉ còn lại tiếng sóng lớn và mưa rơi.
Dạ Kinh Đường đứng trên đỉnh du thuyền, giọt mưa to như hạt gạo rơi xuống nón rộng vành, áo choàng đen tung bay theo làn gió để lộ ra chuôi Ly Long Đao vẫn treo ở bên hông.
Hắn nhìn kỹ kiếm khách nho nhã phía đối diện, im lặng một lúc rồi mở miệng trước:
"Dũng khí của các hạ đúng là hơn người."
Long Chính Thanh vung tay về sau, hạt mưa tụ trên Thanh Phong bị vẩy thành một đường nước, nghe câu đó, ánh mắt của hắn khá là bình thản:
"Có lý nào đã hạ chiến thư mà lại không đến. Nhưng trước khi hai bên giao thủ, lão phu cần phải trao đổi vài điều với Dạ thiếu hiệp, thanh kiếm mà ngươi đã lấy kia chính là thứ mà lão phu dốc hết tâm huyết cả đời để chế tạo, chỉ cần ngươi chịu trả lại, lão phu liên nói cho ngươi một tin tức mà đương kim Nữ Đế rất cần."
Dạ Kinh Đường hơi nâng nón lên, dò hỏi.
"Minh Thần Đồ?"
Vút!
Long Chính Thanh lật nhẹ cổ tay, treo bội kiếm ra đẳng sau.
"Đúng vậy, trong mắt Dạ thiếu hiệp, nơi cất giữ Minh Thần Đồ có lẽ quan trọng hơn một thanh bảo kiếm không gì không phá được nhiều."
Nữ Đế vì không để Đông Phương Ly Nhân và Dạ Kinh Đường lo lắng nên chưa từng tiết lộ với Dạ Kinh Đường bất kỳ chuyện gì liên quan đến Minh Thần Đồ.
Nhưng Dạ Kinh Đường tiếp xúc với nàng lâu như vậy, cơ bản cũng đoán được bệnh vặt trên người Ngọc Hổ xuất phát từ đâu, lúc này nghe Long Chính Thanh nói vậy, hắn chỉ cười đáp:
"Giao dịch với nhau cũng được thôi, nhưng có một số việc cân phải hỏi trước, ngươi là người của Lục Phỉ?"
Phản ứng của Long Chính Thanh lại rất bình tĩnh.
"Ở giang hồ đã lâu, có vài quan hệ rắc rối khó gỡ cũng là chuyện bình thường."
Dạ Kinh Đường thấy Long Chính Thanh hào phóng thừa nhận như vậy thì có chút ngoài ý muốn, lại hỏi:
"Người đứng sau Lục Phỉ rốt cuộc là ai? Kỳ thủ mà Hoa Linh nói tới chính là thủ lĩnh sau lưng của Lục Phỉ?"
Long Chính Thanh đeo kiếm mà đứng, lắc đầu nói:
"Hoa Linh chỉ đang cố lộng huyền hư, nếu như có người có thể lấy thiên hạ làm bàn, ngươi ta chỉ là quân cờ thì chỉ có hai người là Lương Đế và Nữ Đế mà thôi, một người thì ngươi đánh với ai?"
"Lục Phỉ chỉ là cái tên mà triều đình đặt, đằng sau cũng là một đám người đầu cơ ôm nhau sưởi ấm mà thôi. Ô Vương, Yến Vương thế tử có tâm làm phản, đám người này đương nhiên sẽ giống như mèo ngửi mùi tanh tự đưa đến cửa. Còn Bình Thiên Giáo lại không muốn phản, cho dù Lục Phỉ có châm ngòi giật dây thì Bình Thiên Giáo Chủ cũng sẽ không phản ứng nửa phần."