Chương 1225: Thân
Chương 1225: ThânChương 1225: Thân
"Nếu Dạ thiếu hiệp chưa hiểu rõ thì có thể xem Lục Phỉ chính là Thanh Cơ Các nhưng lại hoạt động trong tối, có cố chủ thì mới có thích khách, không có kim chủ tự nhiên Thanh Cơ Các cũng tàn. Chỉ có điều Lục Phỉ không làm sát thủ mà là kẻ bán tin tức, dựa vào mạng lưới giao tế ở khắp nơi để mưu lợi."
Dạ Kinh Đường cảm thấy thuyết pháp này cũng hợp lí, nhưng hắn không tin hoàn toàn, vậy nên lại hỏi:
"Vậy ngươi và Lục Phỉ có quan hệ gì? Ngươi đã là một trong ba người đứng đầu bát khôi, còn từng ngồi lên vị trí đứng đầu, công danh lợi lộc ngươi không thiếu."
"Vì để đúc một thanh kiếm tốt thì cần rất nhiều vật liệu khó tìm."
"Lục Phỉ giúp ngươi thu thập vật liệu, ngươi cho Lục Phỉ thứ gì?"
"Lão phu ngao du giang hồ mấy chục năm, võ nghệ cũng nằm trong mười người đứng đầu thiên hạ, lịch duyệt cũng như vậy, cho nên có thể coi là phụ tá."
Dạ Kinh Đường khẽ vuốt cằm.
"Vậy chính là thông đồng với Lục Phỉ mưu phản, là tội lớn phải giết."
Ánh mắt của Long Chính Thanh vẫn hờ hững.
"Lão phu chỉ là một du hiệp chốn giang hồ, sườn núi là biên giới của hai triều Bắc Nam chứ không phải biên giới giang hồ, trước nay lão phu làm người thẳng thắn, nếu triều đình cảm thấy lão phu mưu phản thì cứ theo luật bắt người."
Dạ Kinh Đường nghe vậy cũng không nhiều lời, chỉ là khí tức từ từ yên tĩnh lại.
Long Chính Thanh cũng cầm bội kiếm, thấy vậy thì nhấc tay lên.
"Dạ thiếu hiệp có muốn biết nơi Minh Thần Đồ rơi xuống không?"
Dạ Kinh Đường hơi híp mắt lại:
"Dù bây giờ ta có giao kiếm cho ngươi thì ngươi câm được sao?"
Long Chính Thanh nở nụ cười.
"Nếu cầm không được, vậy thì Dạ thiếu hiệp vừa có tin tức, vừa có thần binh, còn bắt được tặc tử mưu phản là lão phu, chẳng phải là một công ba việc?"
Dạ Kinh Đường nghe đến đây thì nâng tay trái lên ra hiệu.
Ở mặt biển đằng xa, Tuyền Cơ Chân Nhân và Phạm Thanh Hòa cũng nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người.
Hiểu ý Dạ Kinh Đường, Tuyền Cơ Chân Nhân lấy thanh kiếm được bọc trong tấm vải đen ra rồi phi thân nhảy đến bên cạnh Dạ Kinh Đường đưa kiếm sau đó lại nhảy về thuyền nhỏ.
Dạ Kinh Đường mở thanh kiếm được bọc trong vải đen ra, cắm vào sau thắt lưng.
"Nếu các hạ nếu có bản lĩnh để lấy thì ta nghĩ người ở đây không ai có thể ngăn được ngươi." Long Chính Thanh nhìn thoáng qua thanh kiếm rồi lại nhìn thẳng Dạ Kinh Đường.
"Minh Thần Đồ được đặt ở ngự thư phòng trong hoàng thành Yên Kinh, bên cạnh còn có một mảnh của Thiên Lang Châu, danh sách lần lượt các nội gián ở Bắc Lương, nếu Dạ thiếu hiệp cần thì đầu có thể lấy hết."
?
Dạ Kinh Đường nghe xong lời này thì cảm thán lão thất phu này quả thật đang muốn tay không bắt sói.
Nói đồ được đặt trong thư phòng của hoàng đế Bắc Lương chẳng khác gì việc nói Ngọc Cốt Đồ nằm trong hoàng cung Đại Ngụy, cho dù là thật hay giả thì trên đời nào có mấy người dám đi kiểm chứng?
Dạ Kinh Đường hơi nâng nón, không vui nói:
"Sao ta có thể xác định lời này là thật?"
Long Chính Thanh lật nhẹ cổ tay, mũi kiếm nghiêng về phía ngói xanh, đáy mắt chậm rãi hiện lên phong quang bức người.
"Bởi vì lúc lão phu còn trẻ từng lẻn vào hoàng thành Yên Kinh và tận mắt nhìn thấy."
Lời này vừa thốt ra, biển cả vô biên ngay lập tức trở nên tĩnh mịch.
Lôi Minh Hải u ám, gió lớn biển động, mây trên bầu trời hòn đảo đen như mực.
Kiếm rời vỏ, tuỳ ý di chuyển, khí phách tung hoành dưới mưa gió.
Tiếng ầm vang dội bên trong eo biển tĩnh lặng, một tia sét xé rách biển mây cuồn cuộn chiếu sáng hai bóng người đứng trên nóc nhà.
Sóng biển cuồn cuộn, mưa như trút nước khó có thể thấy bao nhiêu người tập trung ở eo biển và trên du thuyên hai bên bờ sông. Khắp thiên địa tĩnh lặng lại như chỉ còn hai người trên thuyền, những thứ khác đều không liên quan.
Long Chính Thanh cầm Thanh Phong Kiếm trong tay đứng dưới mưa, kiêu ngạo oanh liệt một thời trong mắt đã biến mất. Thay vào đó là sự yên tĩnh đủ để áp chế mưa gió đầy trời nhìn thoáng qua như một tảng đá sừng sững ngàn vạn năm trong biển mặc kệ thương hải tang điền, biển cạn đá mòn, kiếm ta tung hoành lên trời, chư thiên thân phật tới cũng không thể lay động nửa phần.
Dạ Kinh Đường đứng cách đó mười trượng, áo choàng đen như mực phía sau chậm rãi lay động theo gió, hạt mưa rơi trên chiếc nón trúc bắn ra xung quanh như hoa nước, đôi mắt sắc bén không có nhiều cảm xúc, chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào mỗi một nhịp thở của đối thủ.
Minh Thần Đồ là 'Thần' trong 'Tinh khí thân cũng là tấm huyền diệu nhất trong sáu tấm Minh Long Đồ, năm tấm còn lại cường hoá bên trong và bên ngoài cơ thể, Minh Thần Đồ lại gia tăng tri giác và phản ứng khiến võ sĩ có thể thành 'Đứng đầu thiên hạ, được coi là đồ vật huyền diệu.
Bước thêm một bước lên đó là ba tấm đồ cuối cùng bị thất truyền, có lời đồn đó là ba hồn "Thiên, địa, nhân của đạo môn nhưng đã biến mất từ lâu trong dòng lịch sử, cũng không ai có thể kiểm chứng. Sáu tấm Minh Long Đồ đầu tiên có thể hỗ trợ lẫn nhau, một tấm không được xem như lợi hại, chỉ khi luyện toàn bộ mới có thể hoàn thiện nhưng Minh Thần Đồ quả thật là lợi hại nhất trong đó.
Dù sao võ phu khắp thiên hạ đều xem trọng 'Chỉ nhanh không phá, giết người bằng một chiêu, chỉ cần có thể làm được thì sẽ luôn lường trước được kẻ địch. Thân thể có rắn chắc hay không, sức chịu đựng bao lâu, năng lực hồi phục có mạnh hay không thật ra cũng không quan trọng.