Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 1227 - Chương 1227: Giao Thủ 2

Chương 1227: Giao Thủ 2 Chương 1227: Giao Thủ 2Chương 1227: Giao Thủ 2

Đôi bên giao thủ ba chiêu nhưng hình ảnh thoáng chốc dừng lại trong đáy mắt của vô số võ phu trên mặt biển chỉ là hai bóng người tán loạn, thuyền nổ tung, hai bóng người tiện đà một trước một sau bay về phía mặt biển.

Ở đây có rất nhiều võ phu quan sát, ẩn sĩ có thể thấy rõ quá trình cũng không ít, Cừu Thiên Hợp là một trong số đó.

Tuy chỉ dùng ba chiêu nhưng Cừu Thiên Hợp đã nhận ra Dạ Kinh Đường đang bất lợi, dù sao đao pháp của Dạ Kinh Đường là đao pháp chân chính, mà kiếm pháp của Long Chính Thanh lại không phải kiếm pháp chân chính.

Biến hoá vô thường, nhập gia tùy tục, chiêu thức không cố định thì làm sao nói đến việc phá chiêu, võ phu chưa tiến vào bách gia giai thông lại lấy đao pháp đứng đắn đánh thể nào cũng chỉ là lấy ngắn đánh dài.

Cừu Thiên Hợp thấy tình thế không đúng muốn đoạt lấy một cây thương từ những võ phu vây xem trên bờ biển ném cho Dạ Kinh Đường bị rơi xuống biển.

Nhưng điều khiến Cừu Thiên Hợp bất ngờ chính là Dạ Kinh Đường từ lâu đã không còn là Dạ tiểu tử chỉ biến đánh theo trình tự như trong bộ sách võ thuật.

'Rầm

Dạ Kinh Đường bị bức ra khỏi thuyền rơi vào trong sóng lớn, chân đạp sóng không rơi vào trong biển mà trượt ra sau tạo thành gợn sóng màu trắng.

Qua mấy chiêu, Dạ Kinh Đường đã mơ hồ phán đoán được lai lịch cùng cách đánh của Long Chính Thanh, khí thế đánh đâu chắc đó cũng biến đổi hoàn toàn.

Thấy Long Chính Thanh một tay câm kiếm chân đạp sóng đánh úp lại, Dạ Kinh Đường xảo quyệt thu đao lại giữa chừng, tay phải túm lấy áo mưa trên người kéo lại.

'Vù vừ

Áo choàng đen mở rộng rồi khép lại, trong chớp mắt sóng biển hóa thành cây côn mềm mại dài bảy thước, xoay người quét ngang: "Tiếp chiêu!"

Trong tiếng quát đinh tai nhức óc, sóng biển mãnh liệt trong nháy mắt bị khí kình áp chế, có thể thấy một đạo sóng biển hình tròn lan ra tứ phía, giữa mặt biển lõm xuống thành hình cung.

Long Chính Thanh cầm kiếm đuổi theo, đánh trực diện vào vùng sóng hình cung dẫn đến cảm giác bị tường thành nghiền áp nhưng ánh mắt lại không có biến hoá nào, cổ tay chỉ nhẹ nâng một kiếm đánh ra tạo thành một lỗ hổng trong sóng biển hình cung.

Âm ầm!

Những con sóng vừa bị chém ra một lỗ hổng, hắn đã thấy một thân ảnh hắc bào theo con sóng đi tới!

Dạ Kinh Đường một tay cầm nhuyễn côn, gương mặt đỏ lên, tròng mắt tràn ngập tơ máu, bộc phát tốc độ mà thân thể phàm thai không thể có tiến đến gần Long Chính Thanh, một côn từ trên cao hung hãn hạ xuống!

Một chiêu này thông minh nhưng không quá chính xác, không có trình tự gì chỉ là nhanh, mấu chốt là đánh không trốn được, thấy cũng không tiếp được!

Long Chính Thanh lần đầu xuất hiện biến hoá, lúc này thân hình rơi xuống biển, kiếm phong đi qua nhận tiên bắn ra hướng thẳng đến yết hầu của Dạ Kinh Đường, ý đồ lần đánh này là để tự cứu hắn.

Nhưng ba người đứng đầu bát khôi ở bách gia giai thông biến hoá khôn lường, luôn luôn tìm được đối sách thích hợp.

Tuy Dạ Kinh Đường không tới mức bách gia giai thông nhưng đao thương kiếm kích mỗi thứ một chút, ít nhất cũng coi như hiểu một nửa.

Nhận tiên bắn thẳng đến chỗ yết hầu, theo lẽ thường một chiêu dốc hết toàn lực chắc chắn sẽ thu lại để tránh.

Nhưng một côn của Dạ Kinh Đường đánh xuống nhìn kinh thiên động địa cũng không dùng nhiều lực đạo, cho nên toàn bộ khí kình đều được dùng để lấy đà, nhuyễn côn đánh xuống va chạm với nhận tiên bay lên cao dây dưa với nhau.

Chỉ mới đụng vào trong chớp mắt, Long Chính Thanh đã nhận ra đây là nội môn đấu pháp Âm dương hợp hoá, hư thực tương tiếp, thủ pháp của hắn lập tức thay đổi, cổ tay rung chuyển kịch liệt muốn phá vỡ nhuyễn côn đang quấn lấy vũ khí.

Ngay khi gợn sóng hình cung vừa mới xuất hiện, nhận tiên đã văng lên không trung.

Dạ Kinh Đường nửa đường kéo mạnh lại, nhận tiên rơi xuống gần như rời khỏi tay hắn, cả người thuận thế vọt lên trước trong nháy mắt đao rời vỏ đã quét đến cổ Long Chính Thanh.

Gần như là một đao tất sát, vũ khí của Long Chính Thanh bị khống chế, hoặc là vũ khí bị tước rồi bị đánh hoặc là dùng cổ kháng cự.

Cổ của Long Chính Thanh đương nhiên không chịu được một đao của Dạ Kinh Đường, mọi người đoán là buông chuôi kiếm đồng thời cũng không lùi bước.

Chỉ nghe thấy tiếng kim loại va chạm vang lên.

Tay trái Dạ Kinh Đường chém ngang, Long Chính Thanh nâng tay phải đỡ, chỉ thấy trong tay phải có một thanh đoản chùy dài hơn hai thước.

Long Chính Thanh đỡ được một đao đoạt mạng, tay trái không nhàn rỗi, trong tay áo lấy ra thanh đoản chùy dài hai thước thuận thế đâm vào ngực và bụng.

Keng keng keng—sát sát sát—-Hai người chỉ cách nhau gang tấc, Long Chính Thanh đã mất vũ khí nhưng khí thế không giảm trái lại tăng lên, hai tay cầm ngược đoản chủy một cái đỡ Ly Long Đao, chém tới bên cạnh một cái, chỉ trong giây lát ngực Dạ Kinh Đường đã xuất hiện vài vệt máu.

Dạ Kinh Đường thấy không ổn nhanh chóng phi thân lùi lại, nhưng Long Chính Thanh lại giống như một con giòi ở mu bàn chân, từng bước áp sát biến trường đao trong tay hắn trở nên vô dụng, căn bản không có cách nào phát lực.

Chỉ trong nháy mắt, một dòng máu rơi xuống mặt biển. Thấy không thể kéo giãn khoảng cách, ánh mắt Dạ Kinh Đường lạnh lùng trực tiếp buông chuôi đao, nắm lấy mu bàn tay của Long Chính Thanh, đầu gối thuận thế đánh lên ngực hắn.
Bình Luận (0)
Comment