Chương 1228: Ngươi nhiều nhất cũng chỉ chịu được mười chiêu
Chương 1228: Ngươi nhiều nhất cũng chỉ chịu được mười chiêuChương 1228: Ngươi nhiều nhất cũng chỉ chịu được mười chiêu
Rầm.
Một tiếng sấm rền vang lên.
Khí thế Long Chính Thanh mạnh mẽ như hồng long trúng một đòn ở giữa ngực, lực tấn công đột nhiên ngừng lại, cả người bay ra phía sau, rơi xuống mặt biển cách đó mấy trượng.
Tuy bị đầu gối đánh bay nhưng Long Chính Thanh đã đâm Dạ Kinh Đường mấy đao, bản thân không có tổn hại gì hiển nhiên sẽ chiếm thế thượng phong, trong chớp mắt đáp xuống không đợi Dạ Kinh Đường kịp thở lại tiếp tục lao ra, phút chốc đã đến gần.
Dạ Kinh Đường đẩy lui Long Chính Thanh không có ý tránh né, chân đạp biển rồi lao thẳng tới nửa chừng hai chân mở ra như một cây cung, tay tạo thành thế pháo hướng thành.
Long Chính Thanh biết sức bật liên tiếp trong trọng quyền của Dạ Kinh Đường khủng bố bao nhiêu. Thân hình ép xuống thấp như con thoi, hai tay nâng lên, tay trái chặn trọng quyền, tay phải muốn đánh vào tâm môn của yết hầu.
Khoảng cách của hai người vừa kéo gần, ánh mắt Long Chính Thanh lại nhìn đến thanh kiếm cắm sau thắt lưng Dạ Kinh Đường.
Vào lúc này, trong mưa gió chợt truyền đến tiếng rồng ngâm.
Nơi hai người đặt chân xuống, những con sóng mạnh mẽ gần như được đẩy ra tạo thành một con kênh dài.
Dạ Kinh Đường nắm chặt tay phải phía sau, sau khi thu hẹp khoảng cách trong nháy mắt khí thế đột nhiên thay đổi, hắn cầm lấy thanh kiếm quấn trong vải đen, lấy thức mở đầu của Bát Bộ Cuồng Đao rút kiếm chém ra.
Long Chính Thanh đánh bay vũ khí của Dạ Kinh Đường chỉ biết đối phương sẽ rút kiếm lúc khẩn cấp.
Thanh kiếm ngay cả chuôi cũng không có, khó cầm lại càng không phát lực được, hơi không cẩn thận sẽ khiến bản thân bị thương, từ góc độ của võ sĩ chỉ thấy uy hiếp còn kém xa với Ly Long Đao.
Nhưng Long Chính Thanh bận rộn vài chục năm, năm đó nỗ lực giúp vị cao nhân đã chỉ điểm hắn đúc ra cái chuôi bảo kiếm độc nhất vô nhị này, bản thân cũng không biết thanh kiếm ấy có bao nhiêu lợi hại.
Ở trong mắt hắn, cái chuôi từ miếng sắt vỡ giẫãm cái đã cong lúc trước nhiều nhất là cứng nhắc đến mức đao kiếm khó thương, trở nên rắn chắc hơn bình thường mà thôi.
Thấy thanh kiếm quét ngang đến, tay trái Long Chính Thanh nhanh chóng kẹp lấy kiếm phong, tay phải thừa cơ đánh thẳng vào quán trung môn trên yết hầu của Dạ Kinh Đường.
Nhưng vừa cầm lên tay lại phát hiện vũ khí không có bất kỳ phản ứng gì, nhìn qua có thể thấy được chủy thủ trong tay giống như làm từ mỡ trâu đã bị cắt hơn nửa...
Tiếng kiếm linh hoạt kỳ ảo như xuyên qua thuỷ triều. Hai bóng người tiếp xúc lại lướt qua nhau, nháy mắt đã cách xa hơn mười trượng.
Sóng gió trên mặt biển đột nhiên ngừng lại.
Cơ thể Dạ Kinh Đường nhẹ như chim yến, chân điểm nhẹ trên sóng dừng trên một con thuyền gần đó, hắn nhẹ vẩy máu trên tay phải đồng thời dùng tay áo lau đi vệt nước trên thanh kiếm, động tác không nhanh không chậm nhìn qua giống như người ngoài cuộc đang vây xem không liên quan gì.
Long Chính Thanh đạp sóng mà đi, theo quán tính lao ra vài bước mới mất thăng bằng rơi xuống biển.
Ánh mắt Long Chính Thanh từ đầu đến cuối không có thay đổi quá lớn, lúc này lại chuyển thành kinh ngạc và nghi hoặc, tay trái vốn định nâng lên sờ cổ lại phát hiện nâng lên là một đoạn tay bị đứt, đổi thành tay phải sờ bên trái cổ—Bàn tay ướt nóng, máu phun ra như suối...
Hai bên bờ eo biển tĩnh mịch không tiếng động, tất cả mọi người không dám chớp mắt nhìn sóng biển dần trở nên bình ổn, muốn thấy rõ hai võ khôi đỉnh cao giao thủ. Máu trên mặt biển đã tan đi nhưng không ai phát hiện giao thủ đã kết thúc, thắng bại đã phân.
Âm ầm ầm—Sau một hồi mặt biển tĩnh lặng, tiếng sấm lần nữa vang lên trong làn mây trắng xóa.
Dạ Kinh Đường lau sạch thanh kiếm xong dùng áo choàng quấn lại rồi cắm vào sau thắt lưng, tuy ngực đầy vết thương nhìn thì nghiêm trọng nhưng thực tế cũng không có tổn thương quá lớn.
Dù sao lực sát thương từ vũ khí của Long Chính Thanh không mạnh, có thể cắt được da thịt nhưng không ảnh hưởng đến xương cốt, lực đánh vào đương nhiên không bằng trọng quyền của Hoa Linh.
Một kiếm của hắn trực tiếp cắt đứt động mạch ở cổ, Long Chính Thanh dù luyện Dục Hoả Đồ nằm trước mặt Vương thần y cũng không thể cứu được.
Dạ Kinh Đường lau nước mưa trên mặt quay đầu nhìn về phía Long Chính Thanh đang trôi bông bênh trên biển: "Trình độ võ học của ngươi đúng là rất cao, phản ứng cũng hơn người nhưng thân thể vẫn là kéo chân sau."
"Cho dù không có thanh kiếm này, ngươi nhiều nhất cũng chỉ chịu được mười chiêu."
Tay phải Long Chính Thanh bưng lấy cổ, máu chảy như trút nước nhiễm đỏ vùng biển xung quanh, gương mặt cũng nhanh chóng trở nên tái nhợt.
Nghe được lời nói của Dạ Kinh Đường, hắn không phủ nhận so với lần huyết chiến của Dạ Kinh Đường và Hoa Linh lần trước, trình độ võ học rõ ràng đã cao hơn một bậc, đã có khí tượng nhập thánh 'thu phóng tự nhiên, thay đổi liên tục'.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ