Chương 1229: Ngươi Nằm Xuống Đi
Chương 1229: Ngươi Nằm Xuống ĐiChương 1229: Ngươi Nằm Xuống Đi
Tuy Long Chính Thanh cũng có nhưng từ lúc Dạ Kinh Đường cuốn lấy áo choàng ép mình lại gần, hắn đã biết được trình độ thâm sâu cũng đánh không lại cơ duyên lớn, khí lực được Thiên Lang Châu cộng thêm Dục Hoả Đồ rèn luyện đặt trước mặt phàm phu tục tử có thể so với thân phật đánh không chết cũng không trốn thoát, dù vẫn chiếm thế thượng phong nhưng chỉ cần không bị một đòn mất mạng thì sớm hay muộn gì cũng sẽ trở mình.
Cả đời Long Chính Thanh là hiệp khách tung hoành giang hồ đối với cái chết nhẹ tựa lông hồng, trâm mặc một lát buông tay nhìn lại du thuyền, khàn khàn nói: "Kiếm có hai mặt, hại người hại mình, Dạ thiếu hiệp tự giải quyết cho tốt."
"Đi thong thả."
Trên mặt biển không nói gì thêm.
Dạ Kinh Đường đứng trong mưa nhìn máu dần dần tan đi trên mặt biển, cho đến khi khí tức của Long Chính Thanh tiêu tán dần biến thành xác chết nước chảy bèo trôi mới cúi đầu nhìn vết máu loang lổ trước ngực, lại đảo mắt nhìn xung quanh.
Rầm...
Mưa trút như thác nước.
Hai bên eo biển cùng với mọi người trên du thuyền đều ngây người nhìn hai người một nằm một đứng trong biển, hô hấp như ngừng lại. Trầm mặc một hồi, đám người trên đảo mới vang lên một giọng trẻ con: "Sư phụ, người đừng che mắt con."
"Trẻ con không được xem cảnh này."
Ánh mắt Dạ Kinh Đường vừa chuyển nhìn phía thanh âm phát ra từ hải đảo mới phát hiện trong đám người trên bờ biển có một lớn một nhỏ đang đứng.
Người cao lớn bên cạnh là Cừu Thiên Hợp một tay che mắt của tiểu nha đầu, bàn tay to che toàn bộ gương mặt, đang dùng ánh mắt 'đây không phải nhi tử của ta nhìn hắn.
Thấy hắn nhìn lại đây, Cừu Thiên Hợp lập tức khôi phục thành dáng vẻ lão luyện nâng tay chào hỏi, sau đó lại ra hiệu về phía mặt biển, ánh mắt ý nói—Tiểu tử, ngươi bỏ đao à?
"A..
Dạ Kinh Đường phản ứng lại, vỗ nhẹ cái trán rồi nhảy từ trên đỉnh thuyền xuống, chìm vào nước biển lạnh như băng tìm kiếm Ly Long Đao đã chìm vào đáy biển.
Bùm-
Nước bắn tung toé khắp nơi trên du thuyền, mặt biển chỉ còn lại thi thể đang trôi bồng bênh.
Mọi người ngây người nhìn, lúc này mới lấy lại tinh thần, trong đám người chậm rãi vang lên một giọng nói: "Đánh xong rồi à?"
"Nhanh như vậy? Ta cũng chưa thấy rõ... ai thắng?"
"Chắc chắn là Dạ Đại Diêm Vương, ta đã nói Long Chính Thanh không thể trấn áp được nên đành phải đưa ra chiến thư, nếu không có chùy hắn sẽ trực tiếp bại trận."
"_..
Mái thuyền vốn rất gần với cột buồm lúc này đã bị sóng biển đẩy ra hơn nửa dặm.
Trong mắt Phạm Thanh Hoà hiện lên sự nôn nóng, nhìn bộ dạng là muốn nhảy vào trong biển nhưng bị Tuyên Cơ Chân Chân kéo lại.
Tuyền Cơ Chân Nhân đã gặp qua Dạ Kinh Đường lúc tám tuổi nên nói là nhìn Dạ Kinh Đường lớn lên cũng không sai.
Trước đó đánh với Hoa Linh, Tuyên Cơ Chân Nhân còn có tự tin đánh với Dạ Kinh Đường nhưng hôm nay nhìn thấy toàn bộ, nàng có thể đánh đoán chừng chỉ có trong khuê phòng, còn không chắc chắn không đánh được.
Trưởng thành nhanh như vậy, trong mắt Tuyên Cơ Chân Nhân cũng hiện ra ba phần cảm thán: "Tiểu tử này cả ngày đều nghĩ cách bắt nạt nữ tử, làm gì có thời gian nghiên cứu võ đạo? Chẳng biết luyện âm dương hợp hoá lúc nào?”
Phạm Thanh Hoà ghé vào cột buồm bên cạnh nhìn xuống đáy biển, thuận miệng nói: "Ngoài bắt nạt cô nương, hắn ăn ngủ đều nghĩ về võ nghệ. Còn nữa, trăm sông đều đổ về một biển, âm dương hợp hóa cũng không phải không thể luyện, đạo môn không phải không có phương pháp song tu. Nói không chừng, lúc Dạ Kinh Đường cùng ngươi gì gì đó, lúc ngươi đang trầm mê dục niệm thì hắn đang nghĩ về chiêu thức."
Tuyền Cơ Chân Nhân có chút buồn cười, vốn định trêu Hoà Hoà giả vờ hiểu biết nhưng thoáng nghĩ lại cảm thấy không phải là không thể.
Dù sao Dạ Kinh Đường quả thực có rất nhiều chiêu thức, nghe Phong Chưởng Đắn Đo tạm thời nàng không đề cập tới, chỉ là chiêu Thanh Long Hiến Trảo, đón nhận Thanh Long liên tục phun nước, thỉnh thoảng còn có Hoàng Long nằm cọ xát, phát hiện suy nghĩ của mình đang sai lệch. Tuyên Cơ Chân Nhân ho nhẹ một tiếng, đè nén tạp niệm, khôi phục thần sắc tiên tử lạnh lùng, thấy Dạ Kinh Đường nổi lên phía xa thì chèo thuyền qua tìm.
Vào ban đêm, trong một khách điếm của thị trấn ven biển.
Cửa sổ đóng chặt, bên ngoài rèm mưa rơi xào xạc, dưới mái hiên truyền đến tiếng trẻ con cười đùa.
"Ha ha ha, sâu bọ kìa. .
"Chít?,
"Đừng có trốn, ha ha ha..."
Dạ Kinh Đường dựa vào gối, quay đầu nhìn hình ảnh phản chiếu của đèn lồng trên cửa sổ giấy, khóe miệng hiện lên một nụ cười.
Bên cạnh giường có chậu nước, khăn tắm và những thứ khác, Phạm Thanh Hòa ngồi bên cạnh lau vết máu dính trên da ở trước ngực, sau đó bôi thuốc lên vết thương, đồng thời còn lẩm bẩm:
"Đao rơi xuống biển thì để yêu nữ đi vớt là được, trên người có vết thương mà còn tự mình nhảy xuống..." "Chỉ là vết thương ngoài da, không nghiêm trọng."
"Vết thương ngoài da cũng là thương, ngươi nằm xuống đi."
Tuyền Cơ Chân Nhân vận bạch y đứng trước giường, tay câm thanh kiếm không chuôi, mượn ánh nến quan sát nó từ trên xuống dưới, ánh mắt rất nghiêm túc, sau khi quan sát hồi lâu mới đi về phía giường ngồi nghiêng bên cạnh gối.