Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 1230 - Chương 1230: Ngươi Mà Làm Càn Nữa Thì Ta Cắn Ngươi Thật Đấy

Chương 1230: Ngươi mà làm càn nữa thì ta cắn ngươi thật đấy Chương 1230: Ngươi mà làm càn nữa thì ta cắn ngươi thật đấyChương 1230: Ngươi mà làm càn nữa thì ta cắn ngươi thật đấy

Dạ Kinh Đường đang quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ thì bỗng nhiên trăng tròn rơi xuống trước mặt, tấm lưng duyên dáng, mông lớn hơn vai quả thật khiến hắn ngây người, nhưng còn chưa kịp nhìn kỹ đã bị Phạm cô nương đang xử lý vết thương ngoảnh mặt lại, đồng thời còn mắng Thủy Nhi một câu:

"Ngươi ngồi sang một bên đi, ở đây làm gì vướng tay vướng chân."

Tuyền Cơ Chân Nhân cũng không quan tâm Phạm Thanh Hòa, nàng hơi xoay người tựa vào đầu giường sau đó xoay lật thanh kiếm trong tay:

"Thanh kiếm này quả nhiên rất kỳ lạ, hình thế công chính bình thản, không giống vũ khí, càng giống như pháp kiếm của đạo môn. Pháp kiếm có thể tru khống quỷ thần, rửa sạch ô uế, là vật giúp đạo môn chém yêu trừ tà, tế thế độ nhân. Trong cổ tịch trên Ngọc Hư Sơn có ghi lại rằng, khi con người sát sinh sẽ bị lây dính uế khí, uế khí này khiến cho đạo tâm bất chính, không mang pháp kiếm thì bất lợi tu hành. Ngươi nhìn thanh kiếm này xem, có phải tối hơn hai ngày trước một chút không?”

Dạ Kinh Đường nghe Thủy Nhi đạo trưởng nói đến mấy thứ huyền học này thì cảm thấy mờ mịt, hắn chống người dậy, cầm thanh kiếm màu vàng sẫm lại gần rồi cẩn thận quan sát.

Thanh kiếm này ra lò đã có màu vàng sâm, màu vàng của nó không tươi và chói mắt như Minh Long Đồ, lúc này mượn ánh nến nhìn kỹ mới phát hiện đúng là có hơi đen lại nhưng cũng không biết có phải do ảo giác hay không.

Keng-

Ong ong ong...

Dạ Kinh Đường dùng đầu ngón tay búng nhẹ lên thân kiếm, nghe tiếng kêu leng keng kỳ ảo, hắn cau mày:

"Có nghĩa là thanh kiếm này có thể trảm yêu trừ ma?"

Tuyên Cơ Chân Nhân nhún vai.

"Trên đời này làm gì có yêu ma quỷ quái, có lẽ do kiếm này yếu ớt, dù không gì có thể phá nhưng cũng dễ bị ô uế ăn mòn, giống như kiếm sắt khi dính nước dễ bị rỉ sét vậy. Ta sẽ đi làm một cái vỏ kiếm để bọc nó lại, sau này sử dụng xong phải nhanh chóng lau kiếm bảo dưỡng, nếu dùng không tốt, hư hỏng gì sợ rằng sẽ không tìm được thanh thứ hai."

Sau khi Dạ Kinh Đường biết được sự bá đạo của thanh kiếm này thì rất chú ý đến nó, hôm nay sau khi dùng xong đã nhanh chóng lau đi vết máu, kiểm tra thân kiếm, đồng thời nghĩ thầm có thể do tay áo ẩm ướt, không lau khô đã bọc lại nên mới gây ra việc này, nghĩ đến đây, hắn bèn trả lại kiếm cho Thủy Nhi.

Tuyền Cơ Chân Nhân gói kỹ thanh kiếm rồi đứng dậy đi ra ngoài, chuẩn bị tìm kiếm mấy vật liệu có thể chế tạo vỏ kiếm.

Cánh cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn lại hai người cô nam quả nữ. Dạ Kinh Đường nhìn thanh kiếm trên bàn cân nhắc một lúc rồi mới dời tâm mắt nhìn sang Phạm cô nương đang ngồi bên cạnh.

Vừa nãy trên biển mưa to, Phạm Thanh Hòa không đội nón, quần áo trên người gân như ướt hết, vừa về đến khách điếm đã vội vàng trị thương cho hắn nên cũng chưa kịp xử lý, có thể nhìn thấy trên mặt hiện giờ có vài sợi tóc dính trên gò má, trông hơi lộn xộn.

Dạ Kinh Đường nhìn ngó vài lần thì vô thức đưa tay lên muốn giúp Phạm Thanh Hòa vuốt lọn tóc ra sau tai.

Điều khiến hắn không ngờ là hắn vừa mới nâng tay lên thì Phạm cô nương đang nghiêm túc băng bó đột nhiên nhăn mày lại, sau đó thò đầu sang ngao một tiếng cắn ngón tay của hắn.

Dạ Kinh Đường sợ hãi rụt tay lại, có chút sửng sốt, muốn nói lại thôi.

Phạm Thanh Hòa đang suy nghĩ vài chuyện, cứ ngỡ Dạ Kinh Đường lại muốn động tay động chân nên mới thuận miệng hù dọa Dạ Kinh Đường một cái, nhưng làm xong lại phát hiện có chút trẻ con, không giống dáng vẻ ổn trọng của mình thường ngày, bèn ra vẻ trấn định nói:

"Không thấy ta đang bận à? Ngươi mà làm càn nữa thì ta cắn ngươi thật đấy."

Dạ Kinh Đường có chút buồn cười thu tay lại.

"Ta chỉ là thấy tóc cô hơi loạn nên muốn giúp cô vén lại thôi."

"Vén lại thì có ích gì, cả người đều ướt nhẹp, phải tắm mới chịu nổi. Lát nữa ngươi bảo yêu nữ lau người cho ngươi, nếu nàng ta không làm thì cứ nói với ta, ta giúp ngươi xử lý nàng..."

Phạm Thanh Hòa làm ra vẻ của một nữ đại phu tận tâm vì người bệnh, sau khi nghiêm túc băng bó vết thương xong có thể là do không khí cô nam quả nữ làm nàng khẩn trương, vừa hoàn thành liền bưng chậu nước ra cửa.

"Được rồi, không còn vấn đề gì nữa, ngươi chỉ cần không cử động mạnh đụng đến vết thương là được. Một lớn một nhỏ ngoài kia chờ cả buổi rồi, ngươi đi xem một chút đi, ta đi nấu nước."

Sau khi Dạ Kinh Đường từ bãi biển trở về thì vội vàng xử lý vết thương nên không kịp gặp mặt Cừu Thiên Hợp, lúc này nghe vậy lập tức ngồi dậy, lấy một cái áo choàng đen sạch sẽ ra mặc vào rồi đi xuống lầu.

Nơi hiện tại bọn họ dừng chân nghỉ ngơi là một tiểu trấn cách eo biển không xa, bởi vì người giang hồ đến xem náo nhiệt vẫn còn ở ngoài biển chưa về nên trong trấn khá hiu quạnh, giống như cảnh tượng muôn người đều đổ xô hết ra đường, trong khách điếm ngoài lão chưởng quỹ ra chẳng còn người nào khác.
Bình Luận (0)
Comment