Chương 1232: Chú gì?
Chương 1232: Chú gì?Chương 1232: Chú gì?
Cừu Thiên Hợp bung ô che khuất đỉnh đầu của tiểu nha đầu, lúc này tiểu nha đầu mới luyến tiếc buông Chim Chim ra sau đó quay đầu vẫy tay với Dạ Kinh Đường:
“Tạm biệt đại ca ca."
Cừu Thiên Hợp thấy thế liền cúi đầu dạy dỗ.
"Coi đi, ta đã bảo con phải học chữ cho tốt, lúc này ngay cả một câu chào chính thức cũng nói không được. Nếu là sư phụ thì sẽ nói: "Bán sinh phù trâm giang hồ lộ, hồi thủ bạch phát dĩ doanh trâm. Kim triều hựu hướng thiên nhai khứ, lai nhật tái hội tục cuồng đàm, vậy mới giống hiệp khách giang hồ chứ."
"Oa, sư phụ thật lợi hại... .
"Đương nhiên rồi."
Dạ Kinh Đường đứng dưới mái hiên nghe Cừu Thiên Hợp bốc phét mà chẳng dám tiếp lời, chỉ có thể vẫy tay cười tạm biệt.
Chim Chim có lẽ đã bị ma trảo của hùng hài tử dọa đến nỗi có bóng ma tâm lý, sau khi thoát được lập tức trốn ra sau gót chân của Dạ Kinh Đường, chỉ dám chít chít hai tiếng xem như lời tạm biệt.
Cộp cộp, rất nhanh, hai bóng lưng lớn nhỏ đã biến mất sau ánh đèn đường.
Dạ Kinh Đường đứng nhìn thật lâu, đến khi tiếng bước chân hoàn toàn biến mất mới dẫn Chim Chim trở về lầu hai khách điếm.
Bóng đêm dần sâu thẳm, trên lầu vang lên tiếng bọt nước, chắc Phạm cô nương đang tắm, hắn vừa lên thì tiếng động liên mất, biến thành tiếng xoa ngực nhẹ nhàng.
Dạ Kinh Đường không đi nhầm cửa nên cũng vờ như chẳng nghe thấy cái gì, hắn trở lại phòng mình, có hơi bất ngờ khi thấy Thủy Nhi đã về.
Lúc này, trên chiếc bàn vuông trong phòng có một cây nến, bên cạnh là vài đoạn gỗ.
Tuyền Cơ Chân Nhân ngồi thẳng người trên ghế, đang dùng dao chuyên dụng của Phạm Thanh Hòa khéo léo chạm khắc gõ, lúc này đã mơ hồ nhìn thấy hình dạng của vỏ kiếm.
Bởi vì là sản phẩm tạm thời nên vỏ kiếm khá đơn giản, là một cái bao gỗ sãm màu, chuôi kiếm cũng giống y như thế, nếu cắm kiếm vào vỏ thì nhìn chẳng khác nào cây gậy dài ba thước.
Tuyền Cơ Chân Nhân là người có thể trong chớp mắt gọt ngọc thạch như củ cải, mấy cái vỏ kiếm này làm dễ dàng như hạ bút thành văn, sau khi tra kiếm vào vỏ thì thấy nó hơi đơn điệu nên lúc này nàng đang khắc thêm vài hoa văn cho nó.
Dạ Kinh Đường vốn nghĩ Thủy Nhi sẽ khắc cảnh sơn thủy nhưng khi đến gần lại phát hiện nàng lại đang khắc bùa. Cái gì mà 'sắc lệnh ngũ lôi... nhìn còn tiêu chuẩn hơn mấy cái bùa vẽ trên giấy vàng của thầy bói giang hồ.
Dạ Kinh Đường vốn định vòng tay qua nách thuận thế ôm lấy mỹ nhân, thấy vậy liền đè xuống tạp niệm, nghiêm túc nói:
"Cô còn biết cả cái này à?"
Dáng vẻ hiện tại của Tuyền Cơ Chân Nhân rất có phong phạm của cao nhân đắc đạo, nàng lạnh lùng đáp:
"Bần đạo vốn là tiểu sư thúc của Ngọc Hư Sơn, đương nhiên là biết những thứ này."
"Ta nhớ Ngũ Lôi Phù có thể xua đuổi tà ma, nó có tác dụng thật sao?"
"Nếu tin thì sẽ có tác dụng, không tin thì dù bày tượng kim thân của tổ sư Tam Thanh trong nhà cũng chẳng khác gì ba hòn đá. Bần đạo đang khai quang cho kiếm này, tiểu hài tử mau đi chỗ khác chơi đi."
Tiểu hài tử...
Dạ Kinh Đường cảm thấy cách xưng hô này rất thú vị, vốn định cúi đầu hôn lên má nàng một cái nhưng nhìn Thủy Nhi bắt đầu bấm tay làm pháp, nếu làm thì quả thật có chút bất kính nên lùi vê giường nghiêm túc ngồi quan sát.
Phạm Thanh Hòa ở ngay sát vách, hai vách gần nhau nên nghiễm nhiên có thể nghe được tiếng trò chuyện bên này, nàng ngồi trong thùng tắm nói xen vào:
"Đừng có nghe nàng nói bậy. Nếu tổ sư Tam Thanh mà biết mình có hạng đồ tử đồ tôn như nàng sợ sẽ tức đến thăng thiên. Nếu ngươi tin nàng có thể khai quang thì không bằng để ta làm cho, dù gì ta cũng đường đường chính chính là người của Đại Chúc Tông ở Đông Minh Bộ."
Dạ Kinh Đường nghe lời này mới nhớ Phạm cô nương còn có một thân phận là đại tế tư của Đông Minh Bộ, bàn về việc giả thần giả quỷ thậm chí còn chuyên nghiệp hơn cả đệ tử Đạo môn như Thủy Nhị, vậy nên lập tức quay đầu hỏi han:
"Phạm cô nương cũng biết làm pháp sự à?”
"Đương nhiên rồi."
Phạm Thanh Hòa thấy Dạ Kinh Đường tò mò, lập tức đứng dậy, dùng giọng điệu của bà đồng đọc một đoạn chú ngữ:
"Hồng ma ni bá mễ mu."
Không thể không nói kỹ năng chuyên môn của Phạm Thanh Hòa khá vững chắc, giọng điệu khi niệm chú của nàng vừa vang vừa có sức mê hoặc, tạo một sự cộng hưởng trong lồng ngực, cách một vách tường cũng có thể khiến não người ta tưởng tượng ra một vu nữ ngực lớn thần bí khó lường. Dạ Kinh Đường nghiêm túc nghe một hơi, cảm thấy quả thật có cảm giác mê hoặc nhân tâm, liên thăm dò:
"Đây là chú gì thế?"
"Chú cầu mưa, theo ghi chép thì cần phải giết hai người để tế trời chú mới có tác dụng, thời buổi này đã sớm không có người tin mấy thứ này, cho nên chỉ khi nào đến dịp tế tự tổ tông mới lôi ra tụng."
Phạm Thanh Hòa đáp vài câu, sau đó như nhớ tới chuyện gì đó, giọng nói có chút hống hách: "Họ Lục, ngươi cứ muốn chơi mà không chịu hỗ trợ đúng không? Ta bận xử lý vết thương cho hắn lâu như vậy, ngươi chẳng giúp được cái ngón tay nào còn ở đây giả thần giả quỷ? Quần áo của hắn ướt hết rồi, ngươi mau dùng khăn nóng lau cơ thể cho hắn đi, nước ta đun sẵn hết rồi đấy."